Chương 31: Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Cuối cùng, trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, họ đã đi đến sự giao lưu thân mật nhất, lúc này Diệp Hạo Hiên mới ngạc nhiên phát hiện Giang Bích Vân chưa bị khai bao!

Điều này làm anh tâm trạng phấn khích của anh không thể bình tĩnh lại, không biết bao lâu sau, cuối cùng anh mới không thể đấu lại sự mê hoặc của sâu ngủ, chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Giang Bích Vân ngủ đến khuya mới dậy, cô từ từ mở mắt ngồi dậy, khăn trải giường lộn xộn trước mặt và quần áo bị vứt lung tung dưới sàn nhà đang nhắc nhở cô rằng, cô và Diệp Hạo Hiên, hình như tối qua hai người đã làm chuyện gì đó tiếp xúc khoảng cách âm.

Cô đã thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, không ngờ lần đầu tiên lại xảy ra trong trạng thái mơ màng, nhưng cô đã đến từng tuổi này, cũng bình thường thôi.

“Em yêu, em thức rồi hả? Anh nấu bữa sáng tình yêu cho em đây, em ăn nhanh đi!” Diệp Hạo Hiên đến cửa phòng ngủ, tươi cười rạng rỡ với Giang Bích Vân nói.

Giang Bích Vân nghe vậy khẽ nhíu mày hỏi: “Anh mới gọi em là gì?!”

Nụ cười tươi tắn trên mặt Diệp Hạo Hiên trở nên mập mờ, sau đó anh đi đến mép giường, cúi người chống tay lên giường, hôn trán Giang Bích Vân nói: “Anh mới gọi em là em yêu!”

Cho dù tận sâu trong nội tâm cô cực kỳ thích cảm giác ngọt ngào này.

Nhưng đồng thời cô cũng kháng cự nó, cô sẽ không bao giờ cho phép mình chìm đắm vào đó.

Giang Bích Vân nhìn Diệp Hạo Hiên bằng ánh mắt lạnh lùng, nhếch môi nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng chúng ta lên giường rồi thì sẽ được xem như chính thức quen nhau à?”

Diệp Hạo Hiên nghe xong thì hơi sững sờ, sau đó anh vẫn nhìn Giang Bích Vân với ánh mắt dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều cười nói: “Chúng ta phát triển hơi nhanh nhưng nếu em muốn, từ giờ anh sẽ theo đuổi em.”

Giang Bích Vân duỗi tay đẩy bàn tay Diệp Hạo Hiên ra, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Diệp, đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn giữa nam nữ trưởng thành thôi, anh không cần phải quan tâm.”

Cái gì?! Chuyện ngoài ý muốn giữa nam nữ trưởng thành?!

Trong nháy mắt, Diệp Hạo Hiên như rơi vào hầm băng, sắc mặt trở nên khó chịu, anh rụt người lại, im lặng nhin Giang Bích Vân lạnh như băng, khóe môi cong lên nở nụ cười mỉa mai: “Ha ha... Không ngờ tư tưởng của cô Giang đây lại phóng khoáng như vậy!”

Nhớ lại sự chặt chẽ khi anh tiến vào người cô và dấu vết đỏ rực ở góc ga trả giường, anh thấy trái tim mình đau nhói, hiển nhiên, không phải tư tưởng của cô phóng khoáng mà chỉ là cô không muốn chấp nhận anh mà thôi!

Giang Bích Vân nhìn vẻ mặt buồn bã mơ màng của Diệp Hạo Hiên, bỗng nhiên cảm thấy dường như có vô số mũi kim đâm vào tim cô nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô lại lạnh lùng nói với anh: “Mong tổng giám đốc Diệp hãy về nhà sớm đi!”

Diệp Hạo Hiên nhìn cô với ánh mắt đau đớn, sau đó thất vọng xoay người bước ra ngoài cửa.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn kiêu ngạo như hoàng tử, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ vây qanh anh, nhưng không ngờ khi anh thật lòng yêu một cô gái, muốn sống bên cô ấy cả đời, lại bị cô đối xử như gã hề.

Nhưng đêm qua khi họ ở bên nhau, cô lại nhiệt tình với anh như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô đang lo lắng điều gì sao?

Diệp Hạo Hiên nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy không còn khó chịu như ban nãy, anh quyết định mở rộng chiến tuyến, chuẩn bị cho cuộc chinh chiến trường kỳ.

Giang Bích Vân lê thân thể đau nhức vào phòng tắm, tắm ửa sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó quay lại phòng ngủ thay ga trải giường và chăn bông, mở cửa sổ để hơi thở trên người Diệp Hạo Hiên bay ra ngoài.

Ngẫm lại cô đã không còn là cô gái trẻ hai mươi tuổi nữa, không có gì đáng quan tâm, chỉ xem như một giấc mộng đẹp, bây giờ tỉnh mộng, cô nên quay về cuộc sống bình thường.

Ọt ọt...

Khi Giang Bích Vân ngồi trức máy tính chuẩn bị nộp hồ sơ xin việc, bụng cô kêu gào phản đối, cô chợt nhớ từ sáng đến giờ mình chưa ăn gì.

Thôi vậy, lấp đầy bụng trước đã rồi hẵng nộp hồ sơ!

Tuy nhiên khi cô bước vào bếp để lấy gì đó ăn, cô thấy trên bàn có hai đĩa trứng và sandwich hình trái tim, bên cạnh có hai ly sữa bò.

Giang Bích Vân hơi sửng sốt, cảm giác chua xót dâng trào trong khoang mũi, cô cảm thấy rung động vì sự ân cần của Diệp Hạo Hiên nhưng cô lại không thể ở bên cạnh.

Cô cầm sandwich đã nguội lạnh, cắn từng miếng từng miếng, đồng thời nước mắt chảy dài trên khóe mắt.

Khoảnh khắc này, bỗng dưng cô ý thức được cô đã yêu anh đến vậy.

Chỉ là, cho dù yêu nhiều đến đâu thì họ không phải người trên cùng một con đường.

Giang Bích Vân nghẹn ngào nuốt bữa sáng vào bụng, sau đó giơ tay lau nước mắt, xốc tinh thần ngồi trước máy tính bắt đầu đăng lý lịch lên mạng.

Con người một khi đã bận rộn.

Thì sẽ không có quá nhiều thời gian và sức lực để nghĩ đến người khác.

Bởi thế, bộ phim tình cảm giữa cô và Diệp Hạo Hiên đã bị gác sang một bên.

Nửa tháng sau, dường như ngày nào cô cũng đến các công ty phỏng vấn như đi chợ, hơn nữa bởi vì không tiện ngừng xe nên đa số cô sẽ chọn đi xe buýt và tàu điện ngầm.

Mang giày cao gót và mặc quần áo chuyên nghiệp, không ngừng che chúc trên tàu điện ngầm, giữa các tòa nhà trung tâm thương mại. Mỗi buổi tối, sau khi về nhà, cô chỉ tắm rồi lên giường ngủ ngay.

Hôm nay, Giang Bích Vân vẫn trang điểm tinh tế và ăn mặc chỉnh tề như thường lệ, cầm hồ sơ xin việc bước vào một công ty thương mại chuẩn bị ứng tuyển vào vị trí trưởng phòng kinh doanh. Người phỏng vấn có ấn tượng tốt về cô nên quyết định cho cô vào vòng hai.

Có vẻ như cô sắp nhậm chức ở công ty này!

Tuy nhiên, khi Giang Bích Vân vui vẻ bước ra khỏi công ty thương mại, trời bỗng đổ mưa to, cô không mang theo dù và cũng không lái xe, trạm xe buýt hay tàu điện ngầm thì lại ở rất xa.

Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi taxi về nhà.

Nhưng mà cho dù đứng trước công ty chờ hay sử dụng phần mềm gọi xe thì cô vẫn không bắt được taxi, nếu cô không về nữa thì trời sẽ tối.

Giang Bích Vân bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn không trung, cắn răng, vọt vào màn mưa to, chạy một mạch đến trạm tàu điện ngầm.

Sau khi về đến nhà, cô lập tức tắm nước nóng sau đó nằm xuống giường.

Dù vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô vẫn bị cảm lạnh như thường, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, da cô nóng như lửa đốt, cổ họng khát khô khó chịu.

Cô gượng ngồi dậy, sau đó vén chăn đi ra ngoài, rót cho mình một cốc nước, ai ngờ khi hai chân mới vừa chạm đất, cơ thể cô đã mềm nhũn không đứng dậy được nữa.

Cô tựa lưng vào giường, dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhích người đến tủ đầu giường, nhíu mày cố hết sức lấy điện thoại.

Khi cô chuẩn bị tìm số người quen gọi sang hỗ trợ chăm sóc cô, Diệp Hạo Hiên gọi đến rất đúng lúc.

Giọng Giang Bích Vân nghẹn ngào, khó khăn lên tiếng trả lời: “Alo? Khụ khụ khụ...”

“Em sao vậy? Bị bệnh à?” Diệp Hạo Hiên lo lắng siết chặt điện thoại.

“Khụ khụ khụ...”

Giang Bích Vân ho dữ dội, cơ thể gần như cong thành con tôm, trượt tay làm điện thoại rơi xuống sàn.

“Em chờ đã, anh đến nhà em ngay!” Diệp Hạo Hiên cảm thấy không ổn, lập tức thay quần áo, vừa gọi điện thoại an ủi Giang Bích Vân vừa lao ra khỏi cửa.

Cho dù suốt nửa tháng qua, anh đã cố gắng không liên lạc với cô nhưng khi nghe tiếng cô ho dữ dội, anh vẫn muốn xuất hiện trước mặt cô ngay lập tức.

Có thể sau khi thật lòng yêu một ai đó, bạn sẽ không quan tâm đến thể diện và lý trí!

Diệp Hạo Hiên lao đến nhà Giang Bích Vân nhanh hết mức có thể, mở cửa băng chìa khóa dự phòng lấy được từ người môi giới trước đó rồi lao thẳng vào phòng ngủ.

“Bích Vân, anh đưa em đến bệnh viện.” Diệp Hạo Hiên cúi xuống ôm lấy Giang Bích Vân rồi lập tức bước ra khỏi cửa.

Bây giơ Giang Bích Vân mới kinh ngạc, cô cúi đầu, đôi môi khô sắp tróc da hé ra nói: “Cảm... Ơn!”

Diệp Hạo Hiên để Giang Bích Vân nằm ở ghế sau, sau đó nhanh chóng đến bệnh viện gần đó.

Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Giang Bích Vân, ông áy đã sắp xếp phòng bệnh bắt đầu truyền nước biển cho cô.

Thấy cuối cùng nhiệt độ cơ thể Giang Bích Vân cũng giảm xuống, trái tim lơ lửng sốt ruột của Diệp Hạo Hiên bình tĩnh trở lại, anh đã ngồi bên mép giường trông chừng cô ngủ, không biết từ lúc nào, anh cũng tựa vào giường cô ngủ thϊếp đi...

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính lớn chiếu vào phòng bệnh, Giang Bích Vân từ từ mở mắt, sau đó giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng rồi lại yếu ớt ngã xuống.

Sau khi Diệp Hạo Hiên cảm nhận được động tác của Giang Bích Vân, anh ngẩng đầu lên ngay, đôi mắt còn nhập nhèm mở to, nhìn cô hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Bây giờ Giang Bích Vân mới phát hiện Diệp Hạo Hiên đã ở lại phòng bệnh trông cô suốt đêm! Cô nghiêng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt cảm ơn, gật đầu, định nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng đã nghẹt đến mức không thể phát ra tiếng.

Vì thế, cô giơ tay lên nhẹ nhàng nắm tay Diệp Hạo Hiên, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt.

Sau hai ngày điều trị, cộng thêm sự ân cần quan tâm của Diệp Hạo Hiên, Giang Bích Vân đã gần như khỏi bệnh hoàn toàn.

Chiều hôm nay.

Giang Bích Vân nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, cô nghiêng đầu ngước mắt nhìn Diệp Hạo Hiên, nói với anh bằng giọng điệu thương lượng: “Ở bệnh viện lâu quá em sắp mốc meo rồi, em muốn xuống lầu phơi nắng.”

“Cũng được, em mặc thêm quần áo đi.” Diệp Hạo Hiên cầm áo khoác của Giang Bích Vân, khoác lên vai giúp cô, sau đó đỡ cô xuống giường cùng đi ra bên ngoài khu nhập viện.

Bỗng nhiên Giang Bích Vân dừng bước nghiêng đầu nói với Diệp Hạo Hiên: “Hạo Hiên, cảm ơn anh đã chăm sóc em.”

Diệp Hạo Hiên khẽ nhếch môi mỉm cười với gnn, sau đó đưa tay vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai cho cô.

Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh phá vỡ sự yên bình của hai người: “Hạo Hiên?! Sao anh lại ở đây?!”