Chương 46: Lần đầu nổi giận ở công ty

Sau khi Diệp Hạo Hiên vội vã tới công ty liền kêu thư kí Trương Tĩnh triệu tập nhân viên các ngành có liên quan, mười phút nữa bắt đầu họp tại phòng hội nghị.

Một lát sau.

Tất cả nhân viên thuộc các ngành có liên quan đều đã tới đủ, bọn họ ngồi trong phòng theo thứ tự, khuôn mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi, hồi hộp chờ Diệp Hạo Hiên lên tiếng hỏi.

Đôi mắt nóng giận của Diệp Hạo Hiên quét một vòng qua từng người ở chỗ này, anh dùng giọng điệu khá bình tĩnh nói: “Người phụ trách đấu thầu hạng mục bất động sản Kim Đạt lần này là ai?”

Lý Phương Hùng lo sợ ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, nói: “Thưa Diệp tổng, hạng mục lần này là do tôi phụ trách.”

Diệp Hạo Hiên nghe tiếng của Lý Phương Hùng, ánh mắt càng trở nên nghiêm nghị, giọng điệu lúc hỏi cũng lạnh đi vài phần: “Vì sao lần đầu thầy này lại thất bại?!”

Bất động sản Khai Phát là hạng mục chủ chốt của tập đoàn Diệp thị, từ sau khi Diệp Hạo Hiên tiếp quản công ty thay cho Diệp Hoằng Duệ, dù thỉnh thoảng trong công ty sẽ có chút sự cố, nhưng lại chưa từng xuất hiện một sai lầm lớn thế này.

Hạng mục đấu thầu bất động sản Kim Đạt thất bại chính là nét bút hỏng lớn nhất một năm qua từ khi anh tiếp quản công ty, không giành được hạng mục này, đồng nghĩa đã làm mất hai trăm triệu lợi nhuận công ty!

Một hạng mục lớn như thế, từ nửa năm trước anh đã bắt đầu lôi kéo các loại quan hệ, đối với quyền thi công hạng mục này anh đã nắm chắc từ lâu, cái gọi là đấu thầu gì đó, chẳng qua chỉ là hình thức thôi.

Nhưng anh ngàn lần không ngờ, vậy mà hạng mục này lại thất bại!

Dù tiếng nói của Diệp Hạo Hiên không lớn, nhưng cũng làm toàn thân Lý Phương Hùng phải run lên, anh ta lúng túng đến đỗi trán vã mồ hôi, mặt mày hốt hoảng nói: “Tôi…Tôi…Tôi cũng không biết lý do chính xác.”

Vào lúc này, nhưng người khác cũng đều ngồi thẳng lưng, đến thở cũng phải cẩn thận từng chút, sợ Diệp Hạo Hiên hỏi đến tên mình, nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Hạo Hiên đang ngồi trên ghế lớn bằng ánh mắt sợ hãi.

Diệp Hạo Hiên nhếch môi cười lạnh, quăng cho Lý Phương Hùng một ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Tôi tự hỏi nếu như anh ngồi trên vị trí này, nghe cấp dưới nói với mình như vậy, anh sẽ có cảm giác gì?!”

Lý Phương Hùng như ngồi trên bàn chông, anh ta run rẩy vươn tay lau mồ hôi trên trám, mặt mày trắng bệch nhìn Diệp Hạo Hiên giải thích: “Vâng…Tôi xin lỗi Diệp tổng! Lần này thật sự là do tôi thất trách, tôi tình nguyện nhận lỗi từ chức.”

“Ba…”

Diệp Hạo Hiên đập mạnh tay lên bàn, anh trừng mắt liếc Lý Phương Hùng, xòe hai ngón tay nói với anh ta: “Tận hai trăm triệu! Lỡ mất dự án này đã khiến công ty tổn thất hai trăm triệu! Chẳng lẽ anh tưởng mình từ chức rồi thì hai trăm triệu này sẽ tự động quay lại tài khoản của công ty sao?”

Mọi người đang ngồi đều bị giật mình vì hành động của Diệp Hạo Hiên, lần đầu tiên bọn họ thấy anh nổi giận lớn đến thế, bởi vậy, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rối rít ngồi lại ghế.

Diệp Hạo Hiên điều tiết cảm xúc lại, rút bàn tay đập bàn hơi đau, giọng điệu với Lý Phương Hùng cũng nhẹ hơn: “Tôi cho anh thời gian một tháng, phải điều tra từng người trong nhóm thật kĩ, tôi nghi ngờ trong nhóm của anh có nội gián, nếu không thì đang yên đang lành, sao giá cơ sở lạ bị lộ ra ngoài?”

Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, loại người đã làm nhân viên công ty hơn mười năm như Lý Phương Hùng, không thể ngu xuẩn đến nỗi làm chuyện tự đào mồ chôn mình.

Bởi vì các loại quyền lợi và phúc lợi các mặt của nhân viên công ty đều coi như thuộc loại cao nhất, nhất là chính sách được đưa ra đối với những nhưng quản lý cấp cao của công ty càng vô cùng ưu đãi.

Cho nên anh kết luận, sai lầm lớn lần này của Lý Phương Hùng nhất định là do trong số cấp dưới có nội gián đã nhìn lén nội dung giá cơ sở hạng mục của công ty, mới dẫn đến tổn thất lớn như thế.

Lý Phương Hùng nghe vậy, xúc động đến suýt ngã xuống ghế, anh ta gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được! Diệp tổng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra lý do sơ suất.”

Lúc những người khác vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Hạo Hiên lại ném một câu: “Nếu ai dám để lộ nửa câu nội dung của buổi họp hôm nay, thì các người hãy tự liệu cái thân mình đi!”

“Diệp tổng ngài yên tâm! Chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ!”

Không biết là ai dẫn đầu nói trước, những người khác cũng đồng thanh nói theo.

Diệp Hạo Hiên mặt không đổi sắc nhìn từng người trong phòng hội nghị, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc này ở một nơi khác.

Trong biệt thự Diệp gia, Diệp Hoằng Duệ ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ bằng vẻ mặt lo lắng.

“Mặc kệ là xảy ra loại chuyện gì, con cũng tin Hạo Hiên sẽ xử lý được, bây giờ chúng ta ở nhà lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể đợi nó về rồi mới có thể giúp nó bảy mưu tính kế.” Giang Bích Vân nói rồi cúi người chỉnh lại chăn lông trên người Diệp Hoằng Duệ.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Chu Ánh Vinh mang một bát canh gà đi vào, cười với Diệp Hoằng Duệ nói: “Ba, hồi sáng con ở nhà nấu cho ba một nồi canh gà, ba hãy uống lúc còn nóng đi!”

Giang Bích Vân vội đi tới bưng chén canh gà trong tay Chu Ánh Vinh, đi tới bên Diệp Hoằng Duệ, cười nói: “Ông nội, ông mau uống đi!”

“Haiz…”

Diệp Hoằng Duệ thở dài rầu rĩ, sau đó xua tay nói: “Bây giờ ông không muốn uống, con cứ để đó trước đi.”

Thật ra trong lòng ông có ít nhiều lo lắng cho Diệp Hạo Hiên, cảm thấy dù sao anh cũng là một chàng trai chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, đối với gió tanh mưa máu chốn thương trường vẫn sẽ sợ hãi.

Giang Bích Vân thấy thế, hết cách nhìn Chu Ánh Vinh, sau đó cô dời mắt nhìn Diệp Hoằng Duệ, nhẹ nhàng khuyên giải: “Ông nội, mẹ cũng đã bưng tới cho ông rồi, ít nhiều gì ông cũng uống một ít đi! Ông phải dưỡng thân thể cho tốt mới giúp Hạo Hiên được phải không?”

Diệp Hoằng Duệ suy nghĩ một lát, dùng hai tay chống ghế, ngồi dậy nhìn Giang Bích Vân, nói: “Vậy được rồi! Ông uống.”

“Bích Vân, lúc con cho ông ăn phải cận thận một chút, canh này hơi nóng.” Chu Ánh Vinh nghiêng đầu nhìn Giang Bích Vân, dặn dò.

Giang Bích Vân gật đầu cười, nói: “Được rồi mẹ, con biết rồi.”

Nói xong, cô múc một muỗng canh, kề bên môi thổi thổi rồi cẩn thận đưa đến bên môi Diệp Hoằng Duệ, để ông nuốt một chút canh.

Ban đem, Diệp Hạo Hiên láy xe về từ công ty thì đã khuya, anh về nhà liền đi thẳng đến phòng ngủ của Diệp Hoằng Duệ, vừa đi vừa nhìn Giang Bích Vân, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ông nội về thì thân thể thế nào? Có ăn cơm không?”

“Lúc chiều ông nội có uống một chén canh gà, ông rất lo cho anh nên tâm trạng không tốt lắm.” Giang Bích Vân ngước mặt nhìn Diệp Hạo Hiên, trong ánh mắt cũng có chút lo lắng mơ hồ.

Diệp Hạo Hiên đưa tay vuốt nhẹ gáy Giang Bích Vân, hơi nhếch môi nói: “Đừng lo lắng, chuyện trong công ty anh sẽ tự giải quyết.”

Sau đó, Diệp Hạo Hiên đưa tay đẩy cửa phòng, thò đầu hỏi nhỏ: “Ông nội, con về rồi.”

Diệp Hoằng Duệ nghe tiếng, chậm chạp mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ông dùng tay chống lên mặt giường, định ngồi dậy.

Diệp Hạo Hiên thấy thế, vội vàng bước đến cạnh giường, nghiêng người đưa tay vỗ về Diệp Hoằng Duệ đang ngồi dậy, anh giương môi cười dịu dàng, nói: “Ông nội, bây giờ ông thấy sao? Có chỗ nào khó chịu không?”

Diệp Hoằng Duệ nhíu mày nhìn Diệp Hạo Hiên, bỏ qua câu hỏi của anh, hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì?”

Diệp Hạo Hiên vì không muốn Diệp Hoằng Duệ lo lắng nhiều, giương môi cười cười, nói qua loa: “Không có chuyện gì, con đã giải quyết xong rồi.”

Diệp Hoằng Duệ thông minh cỡ nào, ông chăm chú nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo Hiên , tiếp tục hỏi: “Có phải hạng mục Kim Đạt kia thất bại rồi không?”

Diệp Hạo Hiên hơi sửng sốt, giật mình trợn mắt nhìn Diệp Hoằng Duệ: “Ông…Ông nội, sao ông biết được?”

Diệp Hoằng Duệ dùng ánh mắt như nhìn thấu hồng trần, lườm Diệp Hạo Hiên một cái, nói: “Mặc dù ông đã giao công ty cho con quản lý, nhưng những chuyện cần biết, ông vẫn biết rõ ràng.”

Được lắm! Không ngờ mọi chuyện làm ăn một năm nay của anh đều nằm dưới mí mắt của ông nội, vốn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ông.

Diệp Hạo Hiên hơi xấu hổ nhìn Diệp Hoằng Duệ, gật đầu nói: “Dự án Kim Đạt đó thật sự không lấy được, con nghi ngờ trong công ty có nội gián, nếu không thì không thể thất bại.”

Giang Bích Vân đứng một bên, im lặng nghe Diệp Hoằng Duệ và Diệp Hạo Hiên nói chuyện, trong lòng sinh ra rất nhiều kính nể Diệp Hoằng Duệ, cô cũng cũng không ngờ rằng mọi hành động của Diệp Hạo Hiên đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hoằng Duệ bình tĩnh nhìn vẻ mặt xấu hổ của Diệp Hạo Hiên rồi nói tiếp: “Nếu như cứ dùng lối suy nghĩ bình thường mà làm việc, thì con nhất định không thể ngồi trên vị trí cao được.”

Diệp Hạo Hiên nghe xong, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, như là đột nhiên hiểu ra, nói: “Ông nội, ý ông là nói, dự án Kim Đạt thất bại, vấn đề không nhất định là nằm trong nội bộ công ty của chúng ta, mà là bên ngoài công ty?”

Diệp Hoằng Duệ nhìn Diệp Hạo Hiên bằng ánh mắt sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó nói với anh bằng giọng điệu sâu xa: “Thương trường như chiến trường, bị đánh bại cũng không sao, nhưng quan trọng là con phải biết tại sao mình thất bại, mọi kinh nghiệm đều được tích lũy từ thực chiến.”

“Vâng!” Diệp Hạo Hiên gật đầu với Diệp Hoằng Duệ, nói: “Ông nội, ông yên tâm! Con sẽ tích lũy kinh nghiệm từ thực chiến.”

Diệp Hoằng Duệ nhìn ánh mắt đầy hi vọng của Diệp Hạo Hiên, ông cười nhẹ nói: “Hạo Hiên, đi ngủ sớm đi! Con phải nhớ kỹ, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng phải ăn ngon ngủ ngon, mới có sức đi giải quyết những phiền phức quấy rối con.”

“Được rồi, ông nội, ông cũng ngủ sớm một chút đi!”

Diệp Hạo Hiên nói xong liền cùng Giang Bích Vân ra khỏi phòng Diệp Hoằng Duệ, đi về phòng ngủ của bọn họ ở lầu ba…