Chương 48: Người đàn ông phiền phức

Giang Bích Vân nhíu mày liếc Đổng Thục Phân, sau đó quay đầu nhìn cô gái tóc thả ngang vai vừa cùng Đổng Thục Phân xảy ra tranh chấp, lạnh giọng hỏi: "Sao vậy?! Các người làm gì ở đây?!"

"Tổng... Tổng giám đóc Giang."

Cô gái tóc thả ngang vai thấy Giang Bích Vân, hai gò má lập tức đỏ lên xấu hổ, lúng túng nhìn cô.

Đổng Thục Phân ngoảnh đầu nhìn thấy Giang Bích Vân ở phía sau, vội vàng buông cánh tay của cô gái ra, xoay người đi đến trước mặt cô, nước mắt lã chã giơ ngón tay chỉ cô gái tóc thả ngang vai, vành mắt đỏ ửng run rẩy nói với cô: "Bích Vân, là cô ta... Cô ta bắt nạt dì!"

Giang Bích Vân nghe vậy, nghiêng đầu vứt cho Đổng Thục Phân một ánh mắt sắc lạnh, Đổng Thục Phân lập tức biết mình đã nói sai, ngay sau đó cúi đầu sửa lại: "Tổng... Tổng giám đốc Giang... Tôi..."

May mắn các nhân viên vây xem xung quanh cũng không có ai để ý đến cách xưng hô của Đổng Thục Phân với Giang Bích Vân, bọn họ không lên tiếng mà chờ xem Giang Bích Vân sẽ xử lí chuyện này ra sao.

Giang Bích Vân lạnh lùng liếc cô gái kia cùng Đổng Thục Phân một cái rồi nghiêm nghị nói: "Bà! Cô kia nữa! Cùng nhau lên phòng làm việc của tôi một chuyến!"

Sau đó, cô quét mắt nhìn đám người vây xem một lượt, lạnh giọng quát hỏi: "Xem rất vui mắt có phải không?!"

Vừa nói ra lời này, quần chúng xung quanh nhanh chóng tản đi không còn một ai.

Ngay sau đó.

Đổng Thục Phân và cô gái kia đi theo sau lưng Giang Bích Vân vào phòng làm việc của cô.

"Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Giang Bích Vân ngồi trên ghế giám đốc, khoanh tay ở trước ngực, đôi mắt u lãnh nhìn hai người đang đứng trước mặt cô.

"Tổng giám đốc Giang, là bà ta, bà ta cố tình gây sự, một mực bám lấy tôi không buông!"

"Tôi nói cô gái này, rõ ràng chính là cô không có tố chất, còn vừa đánh trống vừa la làng!"

Hai người Đổng Thục Phân cùng cô gái tóc thả ngang vai tranh nhau nói với Giang Bích Vân.

Lông mày Giang Bích Vân nhíu lại thật chặt, ngẩng mặt lên cất giọng nói: "Được rồi! Từng người nói một!"

Ngay sau đó, cô giơ ngón tay chỉ vào cô gái tóc thả ngang vai: "Cô nói trước!"

Cô gái nghiêng đầu nhìn Đổng Thục Phân một cái đầy phẫn hận rồi mới quay đầu đối diện với Giang Bích Vân, kể lại toàn bộ sự việc.

Đổng Thục Phân thấy Giang Bích Vân căn bản không cho bà ta bất kì ưu ái đặc biệt nào, nỗi tức giận ở trong lòng lại sâu thêm một tầng, hai tay nắm chặt thành quyền, răng hàm nghiến vào nhau kẽo kẹt, bà ta dùng ánh mắt không vui hết sức nhìn vào Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân làm bộ như không nhìn ra sự tức giận của Đổng Thục Phân, tiếp tục dùng gương mặt không chút cảm xúc nghe cô gái tóc thả ngang vai giải thích, tạm thời gạt Đổng Thục Phân sang một bên.

Thực tế thì.

Coi như cô không nghe hai người này giải thích, trong lòng cũng đã rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Giang Bích Vân vô cùng hiểu con người của Đổng Thục Phân, trong lòng bà ta chắc chắn cảm thấy mình là "hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt", sâu trong nội tâm của bà ta luôn có một loại kiêu ngạo, cho rằng chính mình không phải là người có địa vị thấp hèn.

Vì vậy, trong lòng Đổng Thục Phân ít nhiều sẽ có cảm giác chối bỏ thân phận mẹ kế này, hơn nữa, cũng có thể cô gái kia quả thật không coi bà ta ra gì, mới làm cho hai người chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp không ngừng.

Sau khi Giang Bích Vân nghe cô gái tóc thả ngang vai kể xong, cô ngước mắt nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Đổng Thục Phân, nói: "Bây giờ đến lượt bà."

Đổng Thục Phân đáng thương nhìn Giang Bích Vân một cái, nghẹn ngào thêm mắm dặm muối kể một tràng dài, dự định tranh thủ sự đồng tình của Giang Bích Vân với bà ta.

Giang Bích Vân im lặng không nói một lời nghe Đổng Thục Phân khóc lóc tố cáo.

Chờ đến lúc bọn họ mỗi người đều nói xong, Giang Bích Vân mới mở miệng nói: "Các người coi công ty là cái chợ sao?! Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cãi vã không ngừng, các người không chỉ vứt đi thể diện của mình, mà thể diện của công ty cũng bị mất hết!"

Đổng Thục Phân cùng cô gái kia đều bị lời nói của Giang Bích Vân dọa cho sợ run, cả hai đều ngậm miệng lại, không dám tiếp tục tranh cãi cái gì.

Giang Bích Vân khiển trách cả hai một trận, đối với cô gái tóc thả ngang vai nói: "Tiền thưởng của cô toàn bộ bị khấu trừ."

Ngay sau đó, cô dời đi tầm mắt nhìn vào Đổng Thục Phân: "Phạt bà dọn nhà vệ sinh một tháng."

Đổng Thục Phân ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vừa uất ức vừa cam chịu nhìn Giang Bích Vân, bà ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị chặn ở cổ họng nên đành nuốt trở về.

Cô gái tóc thả ngang vai thấy vậy, cũng chỉ biết cúi đầu chấp nhận xui xẻo, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Giang Bích Vân.

Đổng Thục Phân thấy cô gái kia rời đi, ngay sau đó bà ta cũng xoay người, chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc của Giang Bích Vân, nhưng không nghĩ tới, bà ta vừa mới nhấc chân đã bị Giang Bích Vân gọi lại: "Bà ở lại một lát!"

Đổng Thục Phân dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người, ngước mắt bình tĩnh nhìn Giang Bích Vân, chờ đợi cô lên tiếng.

Giang Bích Vân đứng dậy đi tới đóng lại cánh cửa phòng làm việc, sau đó sắc mặt hòa hoãn nhìn Đổng Thục Phân, khẽ nhếch môi nói: "Dì Đổng, vừa rồi đã xúc phạm, mong dì thứ lỗi!"

Dừng một lát.

Cô chống hai tay xuống mặt bàn, nói tiếp: "Dì cũng biết, nơi này là công ty, tôi phải tạo dựng uy tín ở trước mặt nhân viên mới được, nhưng mà sau này dì cũng đừng tái phạm sai lầm như vậy nữa."

"Ở trong công ty, quan hệ giữa tôi và dì vẻn vẹn chỉ là quan hệ thuê mướn, nếu như dì vi phạm kỷ luật, tôi vẫn sẽ trách phạt dì như thường."

Sau khi Đổng Thục Phân nghe xong lời phân trần của Giang Bích Vân, trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút, bà ta ngước mắt lên nhìn Giang Bích Vân, gật gật đầu nói: "Tôi đã biết."

Nghĩ đến những chuyện con gái mình đã từng gây ra cho Giang Bích Vân, trong lòng Đổng Thục Phân nhất thời dần dần sinh ra cảm giác áy náy, bà ta vặn đầu ngón tay hơi cúi đầu nói: "Thật... Thật ra thì, tôi và ba cô đều rất cảm kích cô, trước kia là chúng tôi có lỗi với cô, chúng tôi không nghĩ tới cuối cùng cô sẽ thu nhận chúng tôi, cho nên... Tôi chấp nhận chịu phạt."

Giang Bích Vân sau khi nghe xong những lời đó của Đổng Thục Phân lập tức cảm thấy hết sức bất ngờ, cô hoàn toàn không ngờ đến hiện tại Đổng Thục Phân hiểu lòng người như vậy.

Còn nhớ người mẹ kế này trong ấn tượng hồi nhỏ của cô chính là một người vô cùng xảo quyệt vô lý, lại quá ham mê hư vinh quyền lực.

"Đều là chuyện đã qua, nên quên thì quên hết đi!" Sắc mặt Giang Bích Vân lạnh đi mấy phần, nhìn Đổng Thục Phân nói, đối với đoạn quá khứ không thể chịu đựng kia, cô đã sớm không muốn nhắc lại.

"Thật tốt! Đều đã qua rồi." Đổng Thục Phân giơ tay lên lau đi giọt lệ chợt tràn trên khóe mắt, sau đó buông tay nhìn Giang Bích Vân cung kính nói: "Nếu đã không sao, tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ." Giang Bích Vân gật đầu đáp ứng, tỏ ý Đổng Thục Phân có thể đi ra ngoài.

Mặt khác vào lúc này.

Diệp Hạo Hiên lặng lẽ sắp xếp một số người cung cấp thông tin, rồi bí mật tiến hành điều tra Công ty Jinda và những nhân viên có liên quan của văn phòng đấu thầu, sau đó tập trung vào dự án đã trúng thầu của công ty xây dựng Hạo Thiên.

Trước đây anh chưa từng nghe đến cái tên Công ty xây dựng Hạo Thiên, theo báo cáo thì đó là một công ty mới được thành lập, ông chủ đứng sau công ty vô cùng bí ẩn, hoàn toàn không có chút thông tin gì về người này.

Điều duy nhất có thể biết đó là người đại diện pháp lý của công ty xây dựng Hạo Thiên tên là Vương Diệp Huy, nam, 45 tuổi.

Một công ty mới thành lập đã chiếm được dự án mà tập đoàn Diệp đang nhắm đến, hiển nhiên ông chủ bí ẩn này có lai lịch không nhỏ.

Diệp Hạo Hiên khoanh tay đứng bên cửa sổ, cau mày nhìn ra bên ngoài, cố gắng nghĩ cách tìm ra thông tin cá nhân của Vương Diệp Huy.

Một ngày trôi qua thật nhanh, vừa nhìn lên thì phát hiện đã đến giờ tan làm, nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong.

Vì vậy, anh cầm điện thoại di động lên gọi vào số của Giang Bích Vân: “Vợ này, em đã về nhà chưa?”

“Chưa ạ, em đang thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà.” Giang Bích Vân nghiêng đầu kẹp chiếc điện thoại trên vai, cô đứng lên sắp xếp tài liệu trên bàn, hỏi Diệp Hạo Hiên ở đầu bên kia điện thoại: “Lát nữa anh có định tăng ca ở công ty không?”

Diệp Hạo Hiên than nhẹ một hơi nói: "Đúng vậy! Anh còn một cặp bưu kiện chưa xem xong, cho nên tối nay phải tăng ca đến rất khuya mới có thể về nhà, em trở về nói một tiếng với ông nội, để cho bọn họ ăn cơm trước, không cần chờ anh."

"Được, vậy lát nữa anh nhớ ra ngoài ăn tối!" Giang Bích Vân ân cần nói với Diệp Hạo Hiên: "Buổi tối cố gắng về nhà sớm."

"Ừ, anh sẽ về nhà sớm với em!" Diệp Hạo Hiên cười nói, sau đó hôn một cái vào loa nghe của điện thoại di động: "Bai bai."

"Vâng, bai bai."

Giang Bích Vân sau khi cúp điện thoại, liền cầm túi và chìa khóa xe lên, đi đến bên cửa chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

"Đã lâu không gặp!" Cổ Tuấn Trì từ xa thành thực đi đến chỗ của Giang Bích Vân, gương mặt anh tuấn nâng lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc Giang Bích Vân nhận ra người đàn ông đang bước tới là Cổ Tuấn Trì, cô chợt dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn anh ta hỏi: "Sao anh có thể tìm thấy nơi này?!"

Cổ Tuấn Trì nhấc đôi chân dài đi đến trước mặt Giang Bích Vân, ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn cô nói: "Em cho rằng em chặn điện thoại của tôi, cố ý lảng tránh tôi, tôi sẽ không tìm ra em sao?"

Giang Bích Vân nghe vậy, sắc mặt trở nên hết sức khó xử, cô có chút cứng họng ngước mắt nhìn Cổ Tuấn Trì: "Anh... Anh rốt cuộc muốn làm gì?!"

"Đừng căng thẳng, tôi cũng không thể ăn thịt em." Cổ Tuấn Trì nâng một tay khoác lên đầu vai của cô, lúc bấy giờ, anh ta cúi đầu nhìn cô chằm chằm: "Coi như bạn cũ, chỉ muốn tìm em tán gẫu một chút mà thôi."

Giang Bích Vân nhíu chặt chân mày, nghiêng đầu rũ mắt liếc nhìn cánh tay đang khoác trên vai cô của Cổ Tuấn Trì, sau đó trợn mắt nhìn anh ta nói: "Buông tay ra!"

Nhưng vào lúc này.

Một số nhân viên trong công ty đi ngang qua rối rít dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá bọn họ và vô cùng mất tự nhiên lên tiếng chào hỏi Giang Bích Vân, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Nếu như em không đồng ý, tôi có thể trực tiếp ôm em đi!" Trong giọng nói của Cổ Tuấn Trì mang ý uy hϊếp.

Giang Bích Vân sợ nhân viên trong công ty nhìn thấy lại lời ra tiếng vào, cô nhanh chóng đáp ứng lời mời của Cổ Tuấn Trì, lên xe đi theo anh ta.

Mới vừa bước lên xe, Cổ Tuấn Trì đã cưỡng ép đoạt đi điện thoại của Giang Bích Vân, sau đó tắt máy, ném vào hàng ghế phía sau.

"Anh làm gì vậy?!" Giang Bích Vân quay đầu trợn mắt nhìn Cổ Tuấn Trì, thở hổn hển chất vấn.