Chương 6: Chồng hiện tại gặp chồng cũ

Đường Uyển bị Phó Tử Kình kéo lại, trong lòng nhất thời trầm xuống. Cô nhắm mắt lại, lúng túng quay người lại đối mặt với anh ta nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Hôm nay anh tình cờ đến thành phố S có việc. Không ngờ lại gặp được em trên đường. Em gần đây thế nào rồi?” Phó Tử Kình nắm lấy tay Đường Uyển, ánh mắt anh hiện lên vẻ vui mừng.

Diệp Hạo Hiên nhìn hành động ái muội của Phó Tử Kình và Đường Uyển thì sắc mặt trở nên nặng nề. Anh đi tới khoác tay lên vai cô, cười rồi đưa một bàn tay khác ra với Phó Tử Kình: "Xin chào! Xin hỏi anh xưng hô như thế nào?"

Phó Tử Kình liếc mắt nhìn cánh tay đang khoác vai Đường Uyển, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, ánh sáng trong mắt lập tức mờ đi.

Sau đó.

Phó Tử Kình hất cằm chỉ chỉ Diệp Hạo Hiên, mất mát nhìn Đường Uyển hỏi: “Anh ta là bạn trai của em sao?”

Từ vẻ mặt mất mát của Phó Tử Kình, Diệp Hạo Hiên có thể đoán được rằng người đàn ông này chắc chắn đã từng có quan hệ với Đường Uyển, vì vậy anh liền mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi là chồng của cô ấy.”

Phó Tử Kình nghe vậy thì sắc mặt rất khó coi đưa mắt nhìn Diệp Hạo Hiên bắt tay với anh rồi nói: “Hạnh ngộ! Tôi là chồng cũ của Uyển nhi.”

Cái gì?! Chồng cũ?!

Diệp Hạo Hiên lập tức mở to mắt nhìn Phó Tử Kình, thu bàn tay mới giơ ra lại, ngay cả cánh tay đặt trên vai Đường Uyển cũng buông xuống.

Anh nhướng mày nhìn vẻ mặt quẫn bách của Đường Uyển, dùng ánh mắt tức giận chất vấn cô.

Cái gì nên đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, giấy sớm muộn cũng không gói được lửa.

Im lặng một lát, Đường Uyển nắm lấy cánh tay của Diệp Hạo Hiên, ngẩng đầu nhìn Phó Tử Kình miễn cưỡng cười nói: “Giới thiệu với anh, đây là chồng tôi, Diệp Hạo Hiên.”

Sau đó.

Cô lại quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Hạo Hiên, chỉ vào Phó Tử Kình giới thiệu: "Anh ấy là Phó Tử Kình, anh ấy là..."

Nói đến đây, cô không khỏi dừng lại, khó khăn nói: "Là chồng cũ của em."

Người phụ nữ này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu chuyện trong Diệp Hạo Hiên quá khứ?!

Nhưng mà vẫn còn may mắn thay, bọn họ chỉ tổ chức đám cưới mà không đi lĩnh chứng, nếu không anh thật sự bị lừa rồi!

Diệp Hạo Hiên kìm nén lửa giận trong lòng, liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ và ánh mắt ảm đạm của Phó Tử Kình, mỉm cười đưa tay ra: “Đã là chồng cũ, bây giờ gặp mặt nhất định sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nên tôi sẽ không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ nữa.”

Vừa nói Diệp Hạo Hiên vừa rút tay ra, hung hăng nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi.

Buổi tối trong biệt thự nhà họ Diệp.

Diệp Hoằng Duệ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường phòng khách, cau mày vẻ mặt vô cùng không vui nói: "Đã chín giờ rồi, thằng nhóc thối này còn chưa về nhà, xem ra là nó ngứa đòn rồi!"

"Ông nội, Hạo Hiên vừa gọi điện cho cháu nói rằng công ty có việc gấp cần phải xử lý, không chừng rất muộn anh ấy mới có thể về nhà." Đường Uyển bưng một đĩa táo đã cắt sẵn từ trong bếp ra, đặt trước mặt Diệp Hoằng Duệ mỉm cười giúp Diệp Hạo Hiên dàn xếp mọi chuyện.

"Hzai..."

Diệp Hoằng Duệ bất đắc dĩ thở dài, đau lòng nhìn Đường Uyển nói: "Công việc gì mà quan trọng như vậy?! Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi nó kết hôn."

"Hạo Hiên mới vừa nhậm chức không được bao lâu nên nỗ lực làm việc là một điều tốt mà! Chúng ta nên vui mừng anh ấy mới phải!” Đường Uyển cười nói.

Sau đó.

Cô cúi xuống lấy tăm cắm một miếng táo đưa cho Diệp Hoằng Duệ nở nụ cười: “Ông nội, quả táo này rất ngọt, ông ăn thử một miếng xem.”

Rốt cuộc ông cụ vẫn rất dễ dụ, Diệp Hoằng Duệ nhanh chóng ném chuyện Diệp Hạo Hiên về trễ ra sau đầu mà ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Đường Uyển.

Đã gần mười giờ.

Đường Uyển đứng dậy lấy một cái thùng gỗ đổ nước ấm vào, đổ nước hạt tiêu đã đun sôi vào rồi thêm chút muối đưa đến trước mặt Diệp Hoằng Duệ nói: "Ông nội, ông ngâm chân trước rồi đi ngủ nhé! Trong nước cháu có cho thêm nước hạt tiêu và muối có thể xua tan cảm lạnh và tiêu diệt vi khuẩn nữa."

Diệp Hoằng Duệ thấy Đường Uyển quan tâm mình như vậy thì cười đến không ngậm được miệng, cởi giày và tất rồi bỏ chân vào ngâm.

Thỉnh thoảng Đường Uyển lại thêm một ít nước nóng vào thùng để đảm bảo nước luôn ấm.

Mặc dù cô ở đây cả đêm nói chuyện đùa giỡn với Diệp Hoằng Duệ nhưng trong lòng cô lại không có một giây phút nào yên bình. Cô biết Diệp Hạo Hiên hiện giờ chắc hẳn đang rất buồn bực nên anh ấy mới muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về nhà.

Tuy nhiên, điều khiến cô lo lắng hơn cả là nếu Diệp Hạo Hiên nói chuyện này với Diệp Hoằng Duệ rất có khả năng ông ấy sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.

Nếu vậy thì toàn bộ công sức của cô từ đó đến giờ đều mất sạch!

Sở dĩ Đường Uyển cố gắng lấy lòng Diệp Hoằng Duệ là để vào thời điểm đó cô có thể xin ông tha thứ.

Mặt khác vào lúc này.

Diệp Hạo Hiên đang ngồi một mình trong quán bar, cau mày uống hết ly này đến ly khác.

Anh thực sự không thể hiểu được tại sao ông nội lại sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân vô lý như vậy, còn chưa kể người phụ nữ đó không phải là người anh yêu thích, mà bây giờ chồng cũ của cô còn làm trò trước mặt anh. Nói không chừng mấy ngày nữa lại đột nhiên xuất hiện một đứa bé gọi cô là mẹ.

Anh cảm thấy hiện tại mình đã trở thành trò cười lớn nhất trên thế giới, ngay cả bản thân anh cũng muốn tự cười nhạo chính mình.

"Haha..."

Diệp Hạo Hiên nghĩ đến đây thì thật sự nhếch môi tự giễu chế nhạo, sau đó lại uống hết một ly whisky mạnh.

Nếu không phải vì ba anh mất sớm thì anh đã không phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên vai, lại càng không phải quan tâm đến tồn vong của tập đoàn và gia tộc.

Như vậy, có lẽ anh đã không bị ông nội ép buộc mà phải lấy một người phụ nữ như vậy.

Đúng lúc này.

Một người phụ nữ mặc váy bó sát gợi cảm, chân đi giày cao gót tám phân, tóc gợn sóng, tay cầm ly rượu, đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạo Hiên quyến rũ nói: "Anh chàng đẹp trai, không bằng chúng ta uống cùng một chén đi!"

Diệp Hạo Hiên quay đầu lại, mắt lờ đờ say liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay ôm eo người phụ nữ, cùng cô ta uống rượu.

Từ nhỏ anh đã sống trong một gia đình giàu có, đã quen nhìn những nơi nɧu͙© ɖu͙© như vậy, cũng am hiểu kỹ thuật gặp dịp thì chơi rồi. Có lẽ trong lòng anh quá đau khổ nên mới chọn cách phóng túng như vậy để trút giận.

Đêm càng ngày càng khuya, bất tri bất giác đã đến rạng sáng.

Đường Uyển nằm trên giường, ôm điện thoại gọi vô số cuộc cho Diệp Hạo Hiên, nhưng anh vẫn luôn không nghe máy.

Có vẻ như lần này anh thực sự rất tức giận.

Mặc dù tính anh dịu dàng không giống với mấy tổng tài thô bạo lạnh lùng khác nhưng cái tính phúc hắc của anh thì chỉ có hơn chứ không kém.

Vì vậy, Đường Uyển vẫn còn hơi lo sợ, cô không biết Diệp Hạo Hiên sau này sẽ đối phó cô như thế nào nữa.

Đường Uyển ôm tâm tình thấp thỏm bất an như vậy soạn một tin nhắn dài để xin lỗi sau đó gửi cho Diệp Hạo Hiên.