Chương 3: ÁC BÁ TRONG LỜI ĐỒN

Vừa trở về phòng dành riêng cho mình ở quân khu 3, Thượng Quan Dao đã mệt mỏi mà nằm dài thườn thượt lên giường nghỉ ngơi.

“Này, biết gì chưa hả?” – Bên ngoài những binh sĩ nam vừa huấn luyện xong đang ngồi trên bàn ăn phá lệ buôn dưa lê.

“Làm sao?”

“Nghe nói ác bá sau khi đi biệt tích bốn năm trời đã trở về rồi.” – Người kia cũng không dong dài mà nói.

“Là ai thế?”

"Ác bá" trong miệng người nọ chính là Thượng Quan Dao, cô lúc trước cũng là một thời oanh oanh liệt liệt ở đây luôn có được không. Những binh sĩ lâu năm vẫn chưa xuất ngũ hoặc chưa chuyển đến binh đoàn đặc chủng, dự bị có ai mà không biết đến cô cơ chứ.

Xinh đẹp, giỏi giang lại có hậu phương vững chắc là Tổng Tham mưu trưởng Thượng Quan Dực chỉ bấy nhiêu cũng đủ để bọn họ phải ghi tạc trong lòng. Huống chi cô còn rất lạnh lùng, là bác sĩ quân y mà lại mắc chứng cưỡng chế, mắc bệnh sạch sẽ. Những tên lính thường xuyên huấn luyện tiết nhiều mồ hôi như bọn họ với cô mà nói thì chính là ghét bỏ hoàn toàn.

Vài tên lúc đầu không biết tính cách tàn bạo của cô chỉ thấy xinh đẹp, gia thế khủng là muốn sáp tới. Luôn lấy cớ bị thương nhẹ trong lúc huấn luyện đến gặp để cô băng bó thì chắc chắn là sau đó đều sẽ "rất đau đớn", họ chỉ đi một lần. Lần sau nếu có bị nặng đến mức nào cũng gắng mà nhịn đau chứ nhất quyết không chịu đến tìm cô nữa.

Cũng phải thôi, nếu như với ai cô cũng hòa nhã cho bọn họ cơ hội bám lấy thì có mà mệt chết. Còn một điều nữa chưa nhắc đến, năm đó Thượng Quan Dao chỉ mới 23 tuổi nhưng lại chính là nỗi ám ảnh vĩ đại của bọn họ, là một tay sĩ quan huấn luyện đại ác, hầu như các buổi huấn luyện mà cô đứng chỉ huy đều khiến người khác phải hoa cả mắt, ù cả tai. Quả thật rất ác...

“Binh mới các người không biết đấy thôi, trong bốn năm qua các người vẫn còn sống nhàn nhã chán đấy. Sắp đến đây, ‘ác bá’ đã về rồi thì các người không sống nỗi qua ngày tháng sau này đâu.” – Tên lính kia có vẻ đã ở đây lâu năm rồi nhìn bọn người kia mà thương cảm.

“Chắc là không đến nỗi đâu... nhỉ?” – Một số tên lính mới nhát gan khi nghe vậy trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Bình thường các sĩ quan huấn luyện ở đây đã rất ác nhưng những người cằn cỗi như bọn lính lâu năm lại chưa từng tặng cái danh hiệu đó. Hiện tại nghe đến đây, ai lại không lo lắng chứ.



“Hôm nay có vẻ huấn luyện vẫn còn khá nhiều sức, nên các người mới có thể vừa ăn vừa nói chuyện phải không?” – Giọng nói nghiêm khắc của vị giáo quan nam lạnh lùng bước đến.

Bọn người buôn dưa lúc nãy liền co rúm lại, cúi đầu nhanh chóng nhét nốt phần cơm còn lại trong khay.

Tiếng còi tập hợp cũng nhanh chóng vang lên. Chỉ ngồi có ba mươi phút vừa ăn trưa vừa nghỉ ngơi mà cái bọn lính này lại có thể buôn dưa được, thật bội phục.

Tất cả lính mới lính cũ đứng thành từng hàng thẳng tắp, chỉ có 72 người, nhưng cũng đủ để màu rằn ri che lấp cả một khoảng.

“Thông báo, sĩ quan huấn luyện Thượng Quan đã trở về. Bắt đầu từ ngày mai cô ấy sẽ chỉ huy huấn luyện vào buổi sáng cho các người. Nhất định phải tỉnh táo hết cho tôi, đừng để cho người ta phải nói các người hằng ngày đều lười biếng, đã nghe rõ chưa?” – Giáo quan Dạ Kiêu đứng nghiêm chỉnh, mắt lướt một vòng quanh những tên lính phía dưới.

“Rõ.” – Bên dưới tất cả cùng đồng thanh, nhưng vẫn có một vài thành phần không mấy tình nguyện im lặng nắp ở phía sau.

“Được rồi, tất cả chạy năm vòng quanh sân huấn luyện làm nóng cơ thể trước rồi lớp nào trở về lớp nấy đi.”

“Rõ.”

Sau tiếng hô là từng hàng binh lính nam nối đuôi nhau chạy. Nói là năm vòng sân cỏ này thì sẽ chẳng có gì kinh ngạc nếu như không biết được nó rộng đến mức nào, mỗi một vòng tương đương với ba ki – lô – mét, vậy tổng cộng chính là mười lăm ki – lô – mét đấy, người bình thường chạy vài trăm mét thôi là đã không chịu nỗi rồi.

“Ôi thần linh ơi, sắp đến những ngày tháng rơi vào địa ngục rồi.” – Vẫn là mấy tên lính lâu năm ban nãy than thở.

“Các người có thôi ngay đi không, chạy thêm ba vòng nữa cho tôi.” – Giáo quan phía sau quát, cái bọn này lúc nãy giờ vẫn cứ nói chuyện riêng mãi làm chậm trễ tiến độ.



Ở một góc nào đấy, có bảy tên lính mới trốn huấn luyện. Tuy có vài giáo quan phát hiện nhưng vẫn là bỏ qua không dám nói gì.

...

Ba giờ sáng hôm sau.

Bóng người lờ mờ chạy vòng quanh sân huấn luyện. Vì trời còn chưa có sáng hẳn nên rất khó để nhìn thấy được thân hình săn chắc, thon gọn của một “nữ binh” lờ mờ trong bóng tối. Thượng Quan Dao thân mặc một cái áo ba lỗ đen, quần rằn ri đang chạy vận động cơ thể vào sáng sớm. Đây chính là thói quen của cô khi ở trên núi. Trên đấy quả thực rất khó ngủ, vì vậy mỗi đêm cô chỉ ngủ đúng năm tiếng từ mười giờ đêm đến ba giờ sáng, sẽ dậy chạy bộ rèn luyện cơ thể.

Cứ thế chạy vài vòng, hơi thở vẫn duy trì đều đều nhưng trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, bỗng bên cạnh lại vang dư ra một tiếng bước chân.

“Thế nào, chịu về đây rồi đấy à? Hôm qua em đã đi đâu thế?” – Dạ Kiêu chạy bên cạnh lên tiếng hỏi.

“Ngủ cả ngày chả có thứ gì vào bụng, đang chạy bộ chuẩn bị lát ăn sáng.” – Cô cứng nhắc trả lời lại, đối với một binh lính nhịn đói nhịn khát dù có hơn năm ngày cũng có thể huống chi là chỉ một đêm nên cô dứt khoát ngủ luôn không cần phải dậy lết đi đây đó tìm đồ ăn.

“Mà hiện tại về đây rồi có đi đâu nữa không?” – Dạ Kiêu lại hỏi, anh ta cũng được xem là một trong số ít người có thể nói chuyện thân quen với cô như thế.

“Chưa biết nữa, chắc là thời gian tới sẽ chưa đi đâu cả.” – Thượng Quan Dao lại thốt lên trả lời câu hỏi của người kia.

“Tổng tham mưu trưởng nhờ anh nhắn với em là bảo em về nhà gặp ông ấy đấy.” – Chạy được một đoạn nữa anh ta vẫn là quyết định nói cho cô biết mục đích của việc dậy sớm hôm nay, sở dĩ Dạ Kiêu đang chạy bộ cùng cô vào giấc này cũng là vì Thượng Quan Dực đột nhiên gọi cho anh ta “nhờ” việc kéo con gái về nhà giúp.

Sau khi nghe đến chuyện này, cô lạnh lùng quay sang lườm anh ta, không nói gì cả rồi chạy nhanh vượt xa một đoạn. Nhắc đến bố, cô lại mất hứng...