Cận Kỳ Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một chút, gương mặt lạnh lẽo không có
chút độ ấm nào.
Giấy trắng và bút đặt trước mặt anh, anh rất khinh thường.
Cận Nam Sinh bình tĩnh nhìn Cận Kỳ Ngôn, mi tâm của ông
hơi
nhíu
lại: “Kỳ Ngôn, con chỉ có 10 phút làm bài thi."
"Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Giọng nói của
Cận Kỳ Ngôn
như được phủ
một tầng băng mỏng, khuôn mặt tuấn tú
củaanh
vẫn lạnh lùng đến bất cần
như cũ.
Cận Nam Sinh nhắc nhở đáp lại, một lúc sau, anh cũng chỉ là nhìn lướt qua giấy trắng và bút đặt ở trước mặt mình.
Nhưng mà, anh lại chậm chạp không làm gì hết.
Cận Kỳ Ngôn chỉ lẳng lặng ngồi, Cận Nam Sinh cũng không thúc giục anh làm bài thi, mà hào hứng quan sát vẻ mặt con trai mình.
Kỳ Ngôn rất lạnh lùng, căn bản sẽ không để lộ nửa
phần
cảm xúc, thậm chí,
thằng bé
bình tĩnh đến mức làm cho ông hơi lo lắng.
Không thể không nói, khí thế của Kỳ Ngôn rất thâm trầm, làm cho người khác không dám tùy tiện tới gần, chỉ dám xa xa nhì trộm dò xét
mà thôi.
Bất luận nhìn từ phương diện nào, e rằng Kỳ Ngôn xuất phát trễ nhưng
cũng
không sao,
con trai ông vốn đãcó khí chất vương giả như thế!
Trở về với hiện tại, trong lòng Cận Nam Sinh đã nhanh chóng có đáp án.
~~~
"Mười
phút đã qua, Kỳ Ngôn, con nên nộp bài thi rồi."
Nâng cằm lên một chút, Cận Kỳ Ngôn và Cận Nam Sinh đối mặt với nhau, anh không hề có chút luống cuống nào.
Trong mười phút, phòng họp lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cha con bọn họ.
Cận Kỳ Ngôn không hề động
tới
giấy bút, vẫn là tờ giấy trống không
như cũ, yên tĩnh nằm ở trước mặt của anh.
Trước đó, Cận Nam Sinh cũng không hề nói gì.
Ông thấy được, từ lúc ông để giấy bút
xuống, Cận Kỳ Ngôn không hề đυ.ng
vào.
"Không có vấn đề! Đáp án của tôi ở
ngay
trên giấy!"
"Con xác định ở trên giấy? Con xác định trước mặt con không phải một tờ giấy trắng?"
"Ông xác định ông cho tôi không phải một tờ giấy trắng? Đáp án của tôi, tâm mù như ông mới không thấy được.
Chủ tịch Cận, phỏng vấn kết thúc rồi à? Còn có trò mới khác phỏng vấn tôi sao? Tôi
thấy
buổi phỏng vấn này có bao nhiêu khó chứ, còn không bằng tôi ở trên máy bay gặp phải loạn lưu—— kí©h thí©ɧ!"
Môi mỏng gợi cảm cong lên, Cận Kỳ Ngôn lộ ra một nụ cười mỉa mai yếu ớt.
"Phỏng vấn kết thúc,
ngày mai
con đến thực tập làm tổng giám đốc.
Ba và
con nói chuyện một chút, buổi chiều
con
hoàn thành kế hoạch bàn giao công việc
lái máy bay. Quản lý một Tập đoàn lớn không hề dễ dàng như lái máy bay, máy bay chỉ quản lý vài trăm mạng người, một Tập đoàn lớn lại liên quan đến tính mạng rất nhiều người!"
"Đối với tôi mà nói, không có gì đặc biệt cả. Tôi không chỉ muốn xen vào mạng của người khác,
mạng
của tôi cũng
chỉ
thuộc về
mình
tôi, do chính tôi nắm giữ! Hết sức cảm ơn Chủ tịch Cận
đã xem
hiểu đáp án của tôi,
cái này
chứng minh ông cũng không phải tâm mù đến hồ đồ rồi!"
Cận Kỳ Ngôn đứng dậy, khẽ khom người, anh dẫn đầu rời khỏi phòng họp, cũng không quay lại nhìn thêm lần nào.
Nét mặt của anh vẫn rất lạnh lùng
như cũ, người khác căn bản là không nhìn ra được cảm xúc chân thực của anh.
Cận Nam Sinh nhíu chặt
mi tâm, ánh mắt của ông theo sát theo bóng lưng lạnh lùng Cận Kỳ Ngôn.
Bất
kể
anh tùy tiện
bao nhiêu, ông đều không tức giận,
ánh mắt
ông nhìn anh vẫn
tình cảm như thế!
Cận Kỳ Hạo biết buổi sáng hôm nay
Cận Kỳ Ngôn
tới phỏng vấn, nhưng
mà, đến giờ này, anh ta
vẫn
nhìn thấy Jimmy còn ở trong văn phòng.
Ông ta
không phải là giám khảo sao?
Mang theo một chút hoài nghi, Cận Kỳ Hạo hỏi thư ký trưởng của Tổng giám đốc.
"Hôm nay phỏng vấn người nào chịu trách nhiệm
phỏng vấn? Cận Kỳ Ngôn không đến phỏng vấn sao?"