Chương 6.3: So cao thấp

Vưu Tốc: [Xin đừng nói chuyện như vậy với “Nicotin đau buồn” mà.] [Đau lòng] [Đau lòng]

Vưu Tốc xấu hổ đến nỗi cả người nổi da gà, cô ngẩng đầu nhìn bảng thông tin, thấy chỉ còn hai điểm dừng nữa là đến chỗ làm thêm, vì thế bắt đầu nói ngắn gọn.

Vưu Tốc: [Cậu có uống rượu không?]

Tưởng Trì Kỳ: [Thỉnh thoảng.]

Vưu Tốc: [Tôi hay say rượu lắm.]

Vưu Tốc: [Tôi thích uốn tóc thành xoăn lọn to rồi đến quán bar nhảy múa với uống rượu suốt đêm đấy.]

Ôi cái hình tượng hút thuốc, uống rượu, uốn tóc này…

Ai có thể ngờ đó là cô chứ?

Vưu Tốc: [Cậu sẽ không cảm thấy tôi là loại nữ sinh hư hỏng chứ?]

Tưởng Trì Kỳ: [Không đâu.]

Tên này cũng biết an ủi người khác đấy.

Vưu Tốc cười khẽ thành tiếng.

Nói chuyện phiếm với anh cũng thú vị phết, khác hẳn với trong tưởng tượng của cô.

Tâm trạng Vưu Tốc nhẹ nhàng đi không ít, trả lời: [Cậu đúng là người tốt.]

Tưởng Trì Kỳ: [Đừng có nói chuyện với tôi.]

?

Đang nói chuyện vui vẻ sao lại đột nhiên giở chứng vậy?

Vưu Tốc không để ý lắm: [Ồ ồ ồ, vậy thì tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân trong ba giờ nhá!]

Tiếng rít của không khí bị ép từ từ vang lên, cửa tàu mở ra kèm theo tiếng bíp thông báo đã đến trạm.

Vưu Tốc gửi xong tin này, khoác balo rồi nhanh chóng xuống tàu điện ngầm.



Ký túc xá nam.

Thắng Thiên Dương đã thua ba lần liên tiếp, đôi dép xỏ ngón lại phải giơ lên.

Quỳ xuống ba lần, tuân theo triết lý “Gặp chuyện thì đổ lỗi, ai sai chứ tôi không sai”, cậu ta đánh đòn phủ đầu, chỉ vào Triệu Tự Dã đang đeo mắt kính: “Tại cậu đó chứ không phải tại tôi đâu.”

“Tại cậu thì có, còn không biết xấu hổ mà nói tôi?”

Triệu Tự Dã đã quen với trò mèo của câu ta nên cũng chẳng buồn cãi lại: “Không chơi nữa đâu, cậu thích thì tìm anh Tưởng mà chơi tiếp.”

“Tôi không dám chọc anh ấy nữa đâu.” Thắng Thiên Dương ỉu xìu.

Bởi vì lần đó uống say quá nên để lộ ID Wechat của Tưởng Trì Kỳ, đã mấy ngày nay anh đều mặt nặng mày nhẹ với cậu ta rồi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu ta vẫn nên đi xem phim thì tốt hơn.

Thắng Thiên Dương lê dép đi lấy ipad.

Cậu ta chán chường liếc nhìn một cái, vậy mà trong lúc vô tình lại nhìn thấy nhân vật nổi tiếng lạnh lùng không gần nữ sinh đang nhắn tin với con gái.

Chắc là không lầm đâu…Làm gì có thằng con trai nào lại để avatar mèo con đáng yêu chứ?

Bản tính ngồi lê đôi mách là khó tránh khỏi, Thắng Thiên Dương hoàn toàn quên mất chuyện phải tránh Tưởng Trì Kỳ, thò mặt tới gần hóng hớt: “Anh Tưởng đang nhắn tin với con gái hả?”

“Nhắn gì thế, cho em xem với?”

“?” Miệng Thắng Thiên Dương há to: “Khỉ tinh?”

Tưởng Trì Kỳ cũng lười giấu đi, ném điện thoại ở trên bàn, ngửa đầu không hé răng.

Triệu Tự Dã cũng thò lại gần: “Khỉ tinh gì cơ?”

“Khỉ tinh ho lao?” Thắng Thiên Dương cao hứng đến nỗi không đứng thẳng người được.

“Cô gái này…ngầu đấy. Sao lại kết bạn với anh được thế? Ẹc…không phải tại lần trước em làm lộ wechat của anh đó chứ?” Thắng Thiên Dương cũng dần hiểu ra.

Triệu Tự Dã: “Không phải lần đó có một lời mời kết bạn rất to gan sao?”

Tưởng Trì Kỳ rút điếu thuốc ra, ánh mắt lạnh nhạt: “Là người này đấy.”

“Phong cách của cô bạn này đa dạng nhỉ?…”

Thân điếu thuốc mảnh mai tỏa ra mùi nicotin, Tưởng Trì Kỳ heo mắt nghĩ đến điều gì đó rồi lại dập tắt điếu thuốc.

“Là rất đa dạng mới đúng.”

“Khỉ tinh ho lao uốn tóc hút thuốc uống rượu.” Anh dừng một chút, ngón tay cuộn tròn lại rồi gõ lên mặt bàn: “Đi hỏi xem ở học viện nào có người như này?”

“Ok…”

“Thôi.” Không chờ Thắng Thiên Dương kịp trả lời, Tưởng Trì Kỳ đã đổi ý.

Anh kéo ghế, uể oải đứng lên, nụ cười lại chẳng lan đến đáy mắt; “Những gì cậu ta nói chưa chắc đã là sự thật.”

“Muốn chơi tôi đấy mà.”

Màn hình đột nhiên sáng lên, tin nhắn mới nối gót đến.

[Đừng nhớ chị quá đấy nha~]

Tưởng Trì Kỳ cầm điện thoại, nhẹ nhàng trả lời lại.

“Xem ai mới chơi được ai.”