Chương 10: Mẹ Say! Trộm Tình

Trần Long rón rén bước vào phòng mẹ.

Thanh Huyền:

"Làm gì không thể đoàng hoàng được sao? Ngươi có phải nam nhân không?"

Ta có phải nam nhân hay không ngươi thử thì biết.

"Mẹ! Ngươi ăn mặc như vậy là muốn đi dự tiệc?"

"Đoán đúng! Không có thưởng."

Trần Long nhìn thấy Trần Thanh Huyền mặc một chiếc váy dài lộng lấy đang ngồi trước bàn trang điểm.

Tóc nàng buộc tinh tế thật cao để lộ ra hoàn mỹ chiếc cổ thiên nga trắng mịn, nhìn từ phía sau sẽ thấy được hàng tóc tơ tự nhiên theo gió đung đưa, đằng sau chiếc váy cắt bỏ lộ tận đến eo, lộ trần phần lưng trắng bóng mỡ đông hình thành một đường sống lưng cong mê người, đặc biệt không có dấu vết của bra, chắc chỉ đổi qua miếng dán.

Cũng thế, ai mặc loại đầm này đi mặc bra cho lộ?

Ực.

Cứ nghĩ mẹ mặc loại đồ này đứng trước mặt đàn ông khác làm Trần Long cực kỳ khó chịu.

"Mẹ! Cuối tuần ngươi nên ở nhà chăm sóc gia đình."

"Ngươi đi ra."

"Ta không đi! Ta không thể ngồi nhìn mẹ thuần khiết bị làm bẩn."

"Nói cái gì đó?"

"Mẹ! Ngươi không biết ngươi mặc loại đồ này sẽ dụ dỗ đàn ông phạm tội sao?"

"Đừng quên ta là cảnh sát."

"Mẹ bây giờ đi ra nói là cảnh sát, người khác chen nhau phạm tội."

Thanh Huyền dở khóc dở cười.

"Thôi đi! Toàn sáo lộ cũ rích, ta không ăn bộ này."

"Nói như vậy là hôm nay mẹ nhất quyết phải đi?"

"Dù trời có sập xuống!"

Trần Long ủy khuất:

"Thôi thôi, nếu mẹ đã quyết tâm thì ta đành vất vả hộ tống ngài vậy."

"Ta mang theo ngươi cái bóng đèn đi làm gì?"

"Còn không phải ta lo lắng mẹ bị đàn ông xấu lừa sao?"

"Ta đã 37 tuổi."

"Ta còn lạ gì? Phụ nữ như ngài tịch mịch đã lâu làm sao chịu nổi đàn ông đường mật. Miệng thì nói không, thân thể đều rất thành thật, đến khi bên dưới ăn vào dươиɠ ѵậŧ còn không phải chỉ biết Ô A sao?"

"TRẦN LONG! Ngươi con mẹ nó lại muốn tìm đánh?"

Phí rất nhiều công phu, Trần Thanh Huyền xuất hiện trước một cái khách sạn rất lớn, đi theo sau một cái đuôi Trần Long.

Trần Long đi bên cạnh liên tục lẩm bẩm như thôi miên.

"Đàn ông lời đường mật không thể tin."

"Đàn ông là một đám nửa người bên dưới thân động vật."

Trần Thanh Huyền không thèm nói chuyện với hắn, coi như hắn tự kỷ đi thôi. Nàng một bộ đầm lộng lẫy, trên vai khoác thêm chiếc khăn giống lông cáo càng làm tăng thêm vẻ quý phái, ma mị.

Trần Long cũng đóng một bộ lễ phục, gọn gàng không hào nhoáng nhưng cũng không quá quê mùa.

Đại sảnh rộng rãi, lộng lẫy ánh đèn lấp lánh với pha lê và thủy tinh.

Trần Long:" Chậc chậc, ăn uống xa hoa nào có biết bên ngoài người dân cực khổ?"

Trần Thanh Huyền vốn không để ý đến hắn nhưng nói thật nàng cũng không quen thuộc hoàn cảnh như thế này.

Nếu biết trước có thể nàng sẽ không đi.

"Ây da! Đây không phải phó phòng sao? Làm ta nhận không ra, thường ngày mặc đồng phục là ủy khuất Thanh Huyền rồi."

Thanh Huyền cúi chào:

"Thủ trưởng!"

"Đừng gọi ta thủ trưởng, ta không có mặc đồng phục, gọi Sở Hiên, Anh Sở, anh Hiên đều được."

Đến, đến đến!

Trần Long nghĩ thầm, thì ra đây là cái thằng có ý đồ muốn làm cha dượng mình.

Chỉ thấy đó là một người đàn ông cao lớn vạn vỡ, nước da ngăm đen, mai tóc hoa râm làm Trần Long đoán hắn ít nhất cũng phải gần 50.

Còn anh Hiên đâu? Muốn trâu cưa sừng làm nghé?

Thanh Huyền tên thân mật để cho ngươi gọi?

Cái lão già mà mất nết, trâu già muốn gặm cỏ non.

Bất cứ ai tiếp cận mẹ hắn, Trần Long đều không cho sắc mặt tốt, địch ý thể hiện ra mười phần.

Sở Hiên cũng rất bất đắc dĩ. Nhóc con này là ai à? Không biết người lớn nói chuyện mà ngươi nhìn chằm chằm là bất lịch sự lắm không?

Nếu Sở Hiên biết suy nghĩ của Trần Long, hắn sẽ làm gì?

Sẽ phản bác, ta già nhưng trí không già.

Ta 49 tuổi nhưng súng ống đạn dược còn đầy đủ.

Trần Thanh Lâm gần 60 còn gặm được, ta cớ sao không được?

Không sai! Hắn rất yêu thích Thanh Huyền, mà lại từ rất lâu rồi!

Khi Trần Thanh Lâm chết, hắn cảm thấy cơ hội của mình tới rồi, Thanh Huyền trở thành độc hành, hắn điên cuồng theo đuổi.

Hắn yêu nàng như yêu súng đạn của mình vậy, đã hơn nửa năm không bắn chỉ cầu có một cơ hội cùng nàng thân mật.

Thanh Huyền cũng nhận ra Trần Long hơi bất lịch sự, nàng nói.

"Đây là con trai ta, Long! Đây là cấp trên của mẹ."

Long:" Dạ! Con chào ông."

Phốc...

Vốn định lôi kéo, yêu người yêu cả đường đi, Sở Hiên vội vàng dừng lại.

"Khục! Cũng là cái thanh niên, nên đi ra ngoài trao đổi kết bạn."

Sở Hiên nói chuyện chỉ tay về đám thiếu niên.

Trần Long sớm đã chú ý chỗ đó, còn không phải đám con ông cháu cha đang trang bức tung trời, chướng khí mù mịt.

Vẫn là ở bên mẹ thơm, xong khi Thanh Huyền trừng mắt, Trần Long run lên ngoan ngoãn chạy đến sương mù.

Cả tiếng đồng hồ hắn sự chú ý toàn nhìn về hướng mẹ.

Hộ mẹ cuồng ma à!

Trần Long một mình chăm chú quan sát.

Ngay bên cạnh rèm sau hậu trường có một đôi nam nữ đang đánh dã chiến tìm kí©h thí©ɧ, dĩ vãng Trần Long sẽ nghề cũ tái phát, không đập xuống vào cái clip không thể bây giờ hắn không hứng thú.

Đứng đằng xa nhìn lại, Sở Hiên như vô tình cố ý dính sát lại gần Trần Thanh Huyền.

Ngứa ngáy khó chịu!

Trần Long cứ như vậy cách không quá xa quan sát, Trần Thanh Huyền sau bữa tiệc bị đồng nghiệp kéo đi KTV, năm nam ba nữ.

Trần Long đi theo, hắn là con trai nàng đi theo cũng không ai nói cái gì, các ngươi cứ chơi các ngươi, Trần Long ngồi đó dần dần không ai chú ý tới nữa, chỉ duy nhất Sở Hiên cực kỳ khó chịu.

Ba tiếng!

Mọi người đều say, trước đó đã có người rục rịch ra về.

"Mẹ! Ngươi uống quá nhiều rồi ta đưa ngươi về nhà."

Thanh Huyền ngất ngưỡng:

"Say, ta không có say, ngươi đứa con bất hiếu có phải mong muốn ta say để ngươi làm loạn."

Trần Long bó tay rồi.

Vậy cũng bị đoán được.

"Phải phải phải! Mẹ không say, nhà còn một bình lục xà trở về tiêu diệt nốt."

"Lục xà...! Nói mới nhớ, cha ngươi giấu rất kỹ."

Thanh Huyền nghiêng ngả đứng lên.

" Các anh em! Ta phải đi tiêu diệt lục xà!"

Nàng vừa đi vừa hát lảm nhảm, nếu không phải sức khỏe cường tráng Trần Long không biết bị đẩy ngã bao nhiêu lần.

Ọe...ọe..ọe...

Tựa trong ngực Trần Long, nàng nôn cái tưng bừng.

Trần Long bị vẩy khắp người khóc không ra nước mắt.

Taxi đỗ cạnh một khách sạn, Thanh Huyền gần như đã ngủ xuống, bị Trần Long cõng lên phòng.

Chạy vào nhà vệ sinh xả sạch chất uế.

Lúc đi anh tuấn mỹ lệ bao nhiêu, khi trở về tan tác bấy nhiêu.

Thanh Huyền bị lột bỏ chiếc váy, toàn thân ngoại trừ qυầи ɭóŧ.

Ực.

Mẹ thật đẹp!

Trần Long cả ngày nay chưa chấm mυ"ŧ được gì lại một bụng đầy ghen tuông.

Hắn nhìn không được sờ sờ.

Thật mềm....

Mẹ ngực rất lớn, bỏ đi miếng dán lộ ra hai quả nho đỏ thẫm đầy dụ hoặc. Trần Long cúi người há miệng ngậm vào, không có bất kỳ mùi vị gì ngoài mùi mồ hôi nhưng Trần Long như ngậm phải xuân dược.

Dươиɠ ѵậŧ mắt thường có thể thấy trướng lên cực hạn.

Hắn vừa liếʍ vừa rêи ɾỉ, cảm giác như trở lại vài năm trước kia lần đầu mơ tắm cùng mẹ, tỉnh dậy bị mộng tinh ướt một đám.

"Trần Long." Thanh Huyền bỗng nghiến răng nghiến lợi.

Trần Long run bắn lên, sau quan sát mẹ vẫn nằm yên tĩnh.

Ta đi! Không lẽ nàng trong mơ cũng đang khinh dễ con trai?

Trần Long đè nén lại sự hưng phấn cơ thể. Mẹ mỹ mạo thân hình đêm nay ta phải từ từ ăn hết.

Lưỡi hắn liếʍ từ ngực, đầṳ ѵú xuống eo, Thanh Huyền tuy xỉn nhưng thân thể vẫn có phản ứng, làn nổi lên một tầng đỏ.

"Ưm"

Trần Long nhịn không được tiếp tục đi xuống, cởi bỏ đồ vật cuối cùng bại lộ ra mẹ hạ thể tươi tốt um tùm, béo mập cái mu bị rừng rậm che khuất, bên dưới cái khe đã lầy lội không chịu nổi.

Mẹ bắt đầu uốn éo, Trần Long kích động như chưa bao giờ được.

Hắn dươиɠ ѵậŧ tìm được tư thế thuận lợi tiến vào. Tinh thần cực hạn sung sướиɠ làm thân thế sướиɠ đến phát run.

Ấm áp, ẩm ướt. Đồng ruộng hoang phế lâu ngày hôm nay có người đến khai phá. Trần Long nén kích động, run eo, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra.

Quá nhanh! Hắn chưa bao giờ ra nhanh như vậy, không kịp cảm nhận.

Lại đến một lần.

Lại đến vài lần nữa.

"Nước..nước."

Trần Long đang bền bỉ đút cắm thì nghe nỉ non, hắn vội vàng rót một cốc nước ấm, nàng nàng lên mớm nhẹ cẩn thận từng chút vào miệng nàng.

Sau đó tiếp tục gian da^ʍ.

"Mẹ! Ta giúp ngươi uống nước, ngươi cũng giúp tiểu đệ đệ của ta uống nước đi à."

Phốc..xuy...

Nhẹ nhàng yên tĩnh trong đêm vang lên tiếng ọp ẹp.

"Ngươi cái đồ bất hiếu suốt ngày mơ tưởng thân thể mẹ ruột."

"Ân! Ta không mơ tưởng nữa rồi! Ta đang gian ngài... Thật chặt."

Trần Long bắn mấy lượt vui sướиɠ đầm đìa, thường ngày biết bao ủy khuất giờ này trả lại hết

Thanh Huyền vẫn mơ mơ màng màng bị chơi bạo, nhũ giao, chừng giao, tính giao... Bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mẹ đều hoàn mỹ khiến hắn vui sướиɠ đến cực hạn, vắt sạch tinh hoa của hắn không chừa.

Cuối cùng Trần Long dọn dẹp, lấy ra một bộ đồ ngủ mới tinh tươm mặc lên cho nàng.

Nàng sẽ phát hiện?

Sẽ! Bên dưới âʍ đa͙σ còn sưng đỏ đâu, bên trong không ít tinh hoa đâu.

Mà biết thì tính sao? So với trên đầu thêm một cái cha dượng thì mọi kết quả khác đều có thể chấp nhận.

Mẹ con trong xã hội này cũng không đặt nặng đến thế!

Chủ yếu là vì nàng quá mạnh mẽ để lại bóng ma tâm lý quá lớn. Bình thường nàng có khỏa thân cho tiền Trần Long cũng không dám.