Chương 11: Bị Tóm Vào Đồn Cảnh Sát!

Bạch! Bạch! Bạch...

Tiếng va chạm da thịt ngày càng cuồng nhiệt. Là tiếng nhạc chuông báo thức của Long vang lên.

" Ta là ai? Ta đang ở đâu? Chẳng lẽ ta xuyên việt rồi?"

5 phút sau...

Bạch! Bạch! Bạch...

Báo thức lần thứ hai reo lên!

"Đệch mợ! Sáng sớm đã cᏂị©Ꮒ nhau có để im cho bố mày ngủ không?"

Long đã tỉnh dậy từ 5p trước, nhưng hắn ngu đần nãy giờ.

Một cái bóng dáng thân thuộc hiện lên trước mắt.

"Tỉnh?"

Trần Thanh Huyền dậy từ rất sớm, nàng đang đợi Trần Long dậy xử lý hắn.

"Mẹ! Đây là đâu?"

"Đồ chó chết! Còn giả vờ mất trí!"

Trần Long đập đập đầu, sao ta không nhớ gì hết?

Thanh Huyền:

"Tối qua ta đi dự tiệc, sau đó ta uống rất say, say đến bất tỉnh nhân sự."

Từng cái ký ức hiện về, Long lẩm bẩm:

"Sau đó ngươi nôn nên người ta, ta nghĩ vào khách sạn tẩy đồ..."

Thanh Huyền:" Sau đó."

"Sau đó ta đồ bị dơ sạch, từ trong nhà tắm đi ra, ta nhìn thấy mẹ."

"Sau đó.."

"Sau đó ta cũng leo lên giường, ta thấy ngài mặc đồ ngủ quá khó chịu, ta giúp ngài cởi."

"Sau đó.."

"Sau đó ta nhìn thấy ngài hai hạt đậu, ta nhịn không được ta há miệng ăn vào." Nói đến đây Trần Long im bặt.

Hắn đã hiểu vì sao bản thân lúc tỉnh lại không nhớ gì rồi.

Con mẹ nó, mất trí không tốt sao, nhớ lại làm con cờ cờ gì?

Thanh Huyền vẫn chờ:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta cơn buồn ngủ ập đến..."

"Con mẹ nó Trần Long! Ngươi có gan chơi không có gan chịu."

"Không có!"

"Cho ngươi tổ chức lại ngôn ngữ lần cuối. Nói sai nữa ta ném ngươi ra khỏi nhà."

"Mẹ! Ta sai rồi! Ta bị sắc đẹp của ngài làm lú mắt, đêm qua ta đã xâm phạm ngài."

"Mấy lần?"

"Một à không Hai."

"Được rồi! Trên Năm lần! Thực ra lúc ấy ta như bị ma nhập, ta hoàn toàn không nhớ rõ."

"Hừ! Ngươi giỏi lắm! Ta nuôi ngươi bằng đó năm để rồi đổi lại ngươi nhân lúc ta ngủ say làm bậy."

"Mẹ! Ta biết ta sai rồi! Tuy nhiên ngài cũng phải hiểu cho ta, ngài cứ như vậy tuyệt sắc lượn lờ xung quanh cuộc sống của ta, ta nhẫn nhịn mười mấy năm trời không có dễ dàng gì."

Thanh Huyền dở khóc dở cười:

"Mười mấy năm? Ngươi vừa mới sinh ra đã đánh ta chủ ý?"

"Đúng vậy! Ta nhớ được lúc ta một ngày tuổi, ngài cho ta bú sữa, khi đó ta không phải cười rất mê say sao? Là nhìn thấy ngực của ngài quá gợi cảm, ta cảm thấy đời này ta không rời ngài được nữa rồi!"

"Ngươi tiếp tục lẻo mép."

"Khục! Được rồi, một ngày tuổi không nói, ta nói chuyện hôm qua. Ngài có thể nói chuyện vui vẻ với một ông già, tại sao không bao giờ cho ta sắc mặt tốt? Ta mới là người thân của ngài cơ mà. Ngài không biết suốt bữa tiệc ta đã sợ hãi như thế nào! Diệu Nhi luôn luôn nói ta háo sắc, ta chỗ nào háo sắc? Ta chỉ muốn ở bên cạnh những người phụ nữ ta yêu không được sao?"

Thanh Huyền nghe hắn nói cũng không khỏi mềm lòng nức nở, ôm lấy hắn:

"Được rồi! Là mẹ những năm nay quá nghiêm khắc với ngươi!"

Trần Long ôm mẹ trong vòng tay hạnh phúc ngập tràn, trong lòng gào thét.

"Ta con mẹ nó Oscar diễn xuất! Cúp của ta đâu."

Thanh Huyền:

"Còn không đứng lên mặc đồ nghiêm chỉnh theo ta về đồn."

"Không phải đâu! Mẹ ngươi không phải muốn ta ăn cơm tù chớ, ta còn chưa có 18 tuổi đâu, ta còn học sinh trung học đâu, ta còn chưa có cho ngài một đứa cháu trai kháu khỉnh đâu...Ta"

"Bớt nói nhảm, đi theo là được."

Trần Long bị lôi vào đồn run lẩy bẩy.

"Mẹ! Ta phải bóc lịch bao nhiêu năm?"

Phốc...

Thanh Huyền:" Ai bắt ngươi đi vào tù? Là có người muốn gặp ngươi."

"Ai à?"

"Trung ương!"

"Gặp làm gì?"

"Liên quan đến trò chơi thôi! Ngươi trong trò chơi làm những gì làm sao giấu được tất cả mọi người?"

"Nói như vậy họ đã biết tất cả."

"Cũng chưa hẳn, nói tóm lại là Trung ương biết ngươi mạnh mẽ, cử người xuống tiếp xúc."

"Để làm gì?"

"Có thể là truyền thâu cho ngươi một chút tư tưởng kiểu như yêu nước, Đảng muôn năm, năm điều Bác dạy.... Tương lai có thể vì đất nước mà góp sức."

"Nói như vậy ta cũng sẽ trở thành cán bộ."

"Cũng không phải không thể!"

"Vậy thì mong Trần Thanh Huyền đồng chí sau này chiếu cố ta nhiều hơn."

"Bộ dạng của ngươi rất muốn ăn đòn nên bình thường bị ta đánh cũng không phải không có lý do."

Được rồi!

Trần Long trong lòng ngứa ngáy nhưng vẫn lựa chọn im lặng.

Hắn tin tưởng nói thêm vài câu nữa mẹ hắn có thể động thủ cước. Ở nhà bị đánh có thể đóng cửa không ai biết, ra ngoài phải giữ thể diện.

Trần Long là đàn ông, vẫn muốn sĩ diện.

Trụ sở cảnh sát thành phố là một tòa cao ốc nằm ở trung tâm, dọc đường đi, Trần Long cũng gặp rất nhiều người, đối phương sau khi nhìn thấy hắn bên cạnh Thanh Huyền tất cả đều tránh lui.

Mẹ ở trụ sở vẫn là rất có tiếng nói.

Thành phố X cũng là một trong những thành phố lớn nhất của cả nước, tính ra địa vị của nàng cũng cực kỳ cao.

Trần Long cũng thuộc dạng con ông cháu cha mỗi tội nhà hơi nghèo.

Bố làm giáo sư, mẹ làm quan to, thế mà nhà không thành được triệu phú hay tỷ phú, mới có mấy trăm bộ đồ lót mà làm như chưa thấy qua việc đời.

Là làm quan quá sạch hay phi thương bất phú? Hay cả hai?

Dù là cái nào đi nữa thì cũng có thể thấy cha mẹ Trần Long quá đồ ăn!

Trần Long đi theo mẹ tiến vào một căn phòng, một cô gái đã ngồi chờ từ trước.

" Đây là Trần Long đúng không?"

Nàng giọng nói rõ ràng dễ nghe, cho đến khi nàng đứng lên Trần Long không khỏi líu lưỡi.

Nàng cao hơn 1m7, lại thêm đôi ủng trợ thêm gần 10cm, tổng thể Trần Long cao 1m80 đứng nói chuyện với nàng cũng phải hơi ngẩng đầu.

Trần Long cảm thấy nàng như là nữ chính đóng vai mật vụ trong một bộ phim jav nào ấy kiếp trước.

Tê...

Cũng may nàng không có biết hắn suy nghĩ nếu không...

Chỉ thấy nàng toàn thân đồ da đen bó sát nổi lên cực hạn thân hình quyến rũ, tay đeo găng, ngực, mông bó cực chặt, đặt biệt là hai viên mông lộ ra đường cong cái rãnh làm Trần Long không khỏi nổi lên xúc động tiến lên xé mở xem xét nội bộ.

Trần Long đang quan sát nàng, nàng cũng đang quan sát Trần Long ấy mà đến khi nhìn xuống thấy đũng quần hắn nổi lên cái cục.

Đệt!

Trần Thanh Huyền thì đã đi ra ngoài từ lâu để lại chỉ có hai người nói chuyện riêng.

"Xin lỗi, ta vừa làm nhiệm vụ chưa kịp đổi đồng phục. Xin giới thiệu ta tên là Sở Mộng."

Trần Long:

"Ngươi là cái gì với Sở Hiên."

"Đó là cha ta."

"Sở Mộng, Sở Hiên, tên rất hay, cũng là cái gia đình cách mạng." Trần Long nghĩ.

"Xin chào Sở sĩ quan! Ngài có chuyện gì muốn nói với ta."

Sở Mộng ngập ngừng:

"Là như thế này, không biết tình hình cụ thể trong trò chơi của Trần Long bạn nhỏ như thế nào? Có thể tiết lộ một hai?"

"Các ngươi không phải thu thập tài liệu về ta?"

"Ngài trong ngoài trò chơi rất điệu thấp, chúng ta muốn quan sát trong trò chơi cũng là không thể đến gần. Đừng lo quốc gia không có ác ý!"

"Trường hợp của ta không giống một ai."

"Ngài có thể ví dụ cụ thể, như lượng dame cao nhất một thời điểm."

"Vượt 5 con số."

Ực.

"Mỗi giây!"

Rầm!

"Quần thể!"

Ta cái má ơi đây là cái gì quái vật?

"Khụ...Ngài có biết trò chơi có ý nghĩa như thế nào?"

"Trò chơi tất nhiên là để giải trí làm đầu."

"Ngài thật là tâm hồn vui vẻ! Nói trò chơi trong mắt ta đi!"

"Đối với nhân loại mà nói, trò chơi là cái bảo hộ, cũng là cơ hội vươn lên."

Oh!

" Bất cứ một người nào một khi đã trở thành người chơi, chỉ cần tuân theo quy tắc vốn sẽ bình an, tính mạng không lo. Ví dụ trước khi trò chơi xuất hiện, mỗi giờ, mỗi phút có biết bao nhiêu phụ nữ bị bạo hành, bị hϊếp da^ʍ, bị quấy rồi. Sau khi trò chơi xuất hiện tuyệt đối không có.

Trần Long gật đầu.

Theo quy tắc trò chơi, đe dọa tính mạng của người chơi khác ngoài hiện thực: mạt sát.

Nữ nhân sau khi làʍ t̠ìиɦ thì sẽ trở thành thẻ nhân vật phụ thuộc nam nhân đó, chỉ có thể sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© bởi nam nhân đó. Nam nhân khác nhảy vào: mạt sát. Cũng vô hình chung biến mất mại da^ʍ đứng đường.

Nữ nhân là người chơi trong trạng thái độc hành, không nguyện ý trở thành thẻ nhân vật chỉ cần trong game trốn, bên ngoài tuyệt đối không dám xâm phạm, tất nhiên bị gϊếŧ trong game là rớt thuộc tính nên thường nam nữ sẽ thỏa thuận, không thể thỏa thuận mới đánh nhau.

Sở Mộng:" Ta cũng không cần nói nhiều ngài cũng hiểu được phần nào tầm quan trọng của trò chơi, muốn hiểu rõ hơn xin tham gia các lớp phụ đạo. Việc trước mắt ta cần nói với ngài vài việc."

"Đầu tiên bởi vì đánh gϊếŧ mục tiêu sẽ bị rơi thuộc tính rất nặng, bị treo máy một ngày vì vậy nếu không có mâu thuẫn không thể điều hòa xin ngài chớ ra tay gϊếŧ người."

Trần Long gật đầu, quá khứ hắn cũng chỉ vô tình gϊếŧ thằng Hùng một mạng. Đây cũng hoàn toàn không phải lỗi của hắn.

"Cái tiếp cũng liên quan đến điều trên, ngài quá khứ đã từng vô tình đánh chết người chơi, bởi vì thuộc tính đặc thù ta kiến nghị lần sau ngài lên treo cái thông báo ví dụ "Khói xanh đại hiệp đang train ở đây" đề phòng có người vô tình bị ngộ hại."

Phốc...

Nghe đến cái danh hiệu này Trần Long cảm thấy vô cùng không khỏe mạnh.

"Cái tiếp nữa, ngài có thể hỗ trợ quốc gia trấn áp một vài phần tử cực đoan, ích kỷ, phạm tội, trốn trong trò chơi. Có thù lao, cụ thể sẽ bàn giao đầy đủ khi đưa nhiệm vụ."

"Cái này ta không hứa."

"Nhiệm vụ là tự nguyện."

"Hiểu!" Giống như tự nguyện ủng hộ người nghèo, không ai bắt buộc nhưng nếu ngươi không sẽ có người phê bình ngươi đạo đức, chính quyền sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt.

"Cuối cùng nếu có thể, ngài hãy suy nghĩ trở thành một phần tử trong quân đội. Khi đó quốc gia sẽ hỗ trợ về mọi mặt."

Trần Long bước ra khỏi trụ sở mà hoa mắt chóng mặt.

Chưa thấy một ai nói nhiều như vậy, liên tục như một cái máy.

Nếu không phải là mỹ nữ ta mới không bao giờ ngồi nghe.