Chương 12: Hiện Trường Chỉ Đạo

( Tác giả:Truyện này nữ nhân nếu mà miêu tả sắc đẹp thì thường sẽ thu hết, không thu ta tạo ra mỹ nữ để làm gì? Cho thằng khác thu à?

Main nhận được tác giả buff rất mạnh mẽ.

Có người nói main ăn mặn, xin thưa có vài thứ dù mặn dù bẩn nó vẫn ăn.

Ngày xưa ta đọc truyện nếu main bỏ qua một nữ nv xinh đẹp nào đó, ta thường nguyền rủa tác giả bị ung thư trứng dái. Ta sợ trong này xuất hiện bạn đọc tương tự.)

Trần Long vừa về đến nhà chui luôn vào phòng bếp.

Chỉ gặp Trần Thanh Vân đang đứng quay lưng ra cửa chăm chú nấu ăn. Trần Long gặp chị gái ăn mặc rất đơn bạc, một chiếc quần đùi che chắn tới nửa đùi phía trên, bên trên áo phông mỏng vừa chạm đến mép quần, ẩn ẩn hiện ra da thịt, phía trước quàng một cái tạp dề, nhìn từ phía sau vẫn thưởng thức được trọn vẹn dáng người ma quỷ.

Chị mặc tạp dề không khác nào các idol coslay nữ người hầu, luôn luôn làm cho nam giới nảy sinh xúc động tiến đến nô dịch nàng.

Nhận ra Trần Long, Thanh Vân hừ, không phản ứng.

Ta trêu chọc nàng khi nào?

Chẳng lẽ nàng phát hiện ra chuyện ta làm đêm qua?

Ta nhớ được hôm nay không có đến trường! Trốn học.

Từng cái suy nghĩ nảy ra trong đầu Trần Long, Thanh Vân giận dữ sao?

Không có dùng!

Một cái nữ nhân rêи ɾỉ dưới đũng quần ngày ngày gọi chủ nhân ở đâu ra đáng sợ?

Bao nhiêu uất ức, sợ hãi... Quá khứ mấy ngày Trần Long đã từ trên người nàng rong ruổi giải trừ sạch sẽ.

Nàng không đáng sợ, nhớ đến chị gái Trần Long sẽ nhớ tới một thân hình mê người uốn éo, nhớ tới những giờ phút tiêu hồn.

Nghiêm khắc giáo viên chủ nhiệm bây giờ chỉ còn là tình thú.

Ai không từng đem xinh đẹp cô giáo ít nhất một lần tưởng tưởng làm ý da^ʍ?

Ai không muốn đem cô giáo thần thánh đùa giỡn một lần?

Càng là cô giáo thụ học sinh yêu thích, càng là cô giáo nghiêm khắc lại càng kích phát mãnh liệt du͙© vọиɠ chinh phục chỗ sâu.

Trần Long làm được, thắng 99,99% người xuyên việt.

"Ngươi coi cái nhà này là đâu? Chỗ ngủ hay chỗ ăn cơm?" Trần Thanh Vân quát lớn.

"Chị! Ta cả ngày nay chưa ăn gì nha, đói rã họng."

"Hừ!"

Trần Long tiến đến luồn tay từ phía sau qua ngực nàng, hạ thể căng phồng không ngừng cọ sát.

"Bỏ ra!"

Gặp phải thằng em trai như thế này Trần Thanh Vân cũng là ngã phải nấm mốc.

Mắng hắn, hắn sẽ cười hề hề, không để ý đến hắn, hắn sẽ lưu manh, bắt đầu châm hỏa.

"Ư...ư.. Ngươi cả ngày đi đâu?"

"Ta bị mẹ đem lên trụ sở, ngồi một ngày nghe tẩy não."

"Chị! Ngực ngày càng tốt bóp, phía dưới đã ướt một mảnh."

"Hừ"

Trần Long cứng đờ!

Ta cái má ơi!

Trần Long vuốt ngực.

Đừng nói! Thanh Vân có thể đùa, gặp Thanh Huyền vẫn tắt điện giãy chết như thường.

"Mẹ! Ngài về từ khi nào? Ngài có thể phát ra chút động tĩnh sao? Ngài làm như vậy sẽ dọa sợ bảo bảo."

Thanh Huyền:

"Còn bảo bảo, trẻ con đâu? Ngươi dám giữa ban ngày, ngay tại đây chấm mυ"ŧ?"

"Mẹ! Ngài hiểu lầm, chị đang nấu ăn, bị ngứa lưng, tay không tiện xử lý nên ta đến giúp."

Phốc...haha!

Trần Thanh Vân không nhìn nổi nữa rồi!

Bắt gian tại trận mà cái thằng này vẫn mở mồm nói hươu nói vượn được.

Trơn trượt vô cùng!

Thanh Huyền:" Ngươi còn dám nói ta đổ oan cho ngươi."

"Không không! Mẹ anh minh thần võ sao có thể mắc phải sai lầm như vậy, ngài có thể bị thị giác đánh lừa ngộ phán. Ngài phải tỉnh táo, phải thu thập đầy đủ bằng chứng, tránh khỏi đổ oan người có tội...nhầm người vô tội."

Phốc...

"Hừ! Ngươi bao nhiêu đầu óc sao không để tâm vào chuyện học hành, suốt ngày chỉ biết đội sổ."

"Mẹ! Ngài thử suy nghĩ mỗi người phải có mỗi lĩnh vực phát huy đúng không? Ngài là cảnh sát tốt, Thanh Vân là cô giáo tốt, ta tin tưởng ta cũng sẽ tìm ra được điểm nhấp nháy của riêng mình bất kể nó giấu sâu cỡ nào ta cũng tìm ra."

"Tìm ra rồi! Ngươi là giỏi ngụy biện, giỏi lấp lỗ, háo sắc..."

"Nếu không phải bộ mặt cà lơ phất phơ cùng với thành tích đội sổ của ngươi, có thể ngươi đã là cái luật sư thành đạt."

"Đúng à! Luật sư làm sao ta không nghĩ tới? Mẹ, ta trở về sẽ nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này."

"Đừng có lạc chủ đề! Còn nữa chuyện của Diệu Nhi ngươi định giải quyết thế nào?"

Trần Long sững sờ.

Em gái ta chưa động đến mà, hay là lại mất trí nhớ? Tình huống chắc không so với buổi sáng hung hiểm nên ta mới chọn mất trí nhớ sao?

Mặc kệ dù là trường hợp nào cũng không thể nhận.

Mẹ nộ khí sắp đầy 100 rồi!

Trần Long cắn răng quả quyết:

"Mẹ, ta và Diệu Nhi trong sạch!"

Thanh Huyền mệt mỏi:

"Trong sạch ta mới cần nói. Em gái ngươi bị người ta đuổi bắt trong trò chơi, ngươi ngày ngày không quan tâm."

Trần Long:

"Đĩ mẹ thằng nào dám làm bậy? Mẹ mau nổ địa chỉ nó ra đây! À không cần để con vào game làm thịt thằng cờ hó đó."

Thanh Huyền lười nói chuyện xách tai hắn kéo ra.

Không phải dịp cuối tuần nhưng bốn người vẫn tụ lại.

Diệu Nhi cũng vừa bị gọi ra, coi bộ mấy bữa nay chạy trốn trong game khá chật vật, biểu tình nhăn nhó.

Trần Diệu Nhi ít hơn Trần Long một tuổi, nàng dáng người cao gầy, mặt trái xoan, tóc thắt hai bím hai bên, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh đáng yêu, một thân váy hồng dài tới nửa đùi lộ ra cặp chân thẳng tắp, ngực và mông cũng bắt đầu trổ mã hứa hẹn tương lai cũng sẽ trở thành một cái bại hoại tiểu mỹ nhân.

Chẳng trách bị người khác nhìn thấy đuổi theo không nhả.

Diệu Nhi:

"Còn nhìn nữa đánh nổ đầu chó của ngươi!"

Trần Long đã quá quen thuộc, không nôi giận:

"Em gái mấy ngày hôm nay chạy đến chân đều to."

Diệu Nhi nhảy lên:

"Mẹ! Lần này ngài đừng cản ta, hôm nay ta với hắn phân cái sinh tử."

"Đến à! Ai sợ ai!"

Thanh Huyền thò tay gõ mạnh vào đầu Trần Long.

"Mẹ! Ngươi đánh nhầm người! Là Diệu Nhi gây sự trước."

Thanh Huyền:

"Ta chính là muốn đánh ngươi, không được sao?"

"Được! Được! Mẹ muốn ta bị đánh, ta không thể không bị đánh. Ta là sợ ngài đau tay thôi."

Thanh Vân: "Đây là cái gì lý lẽ."

Diệu Nhi:" Hắn mặt quá dày, đánh không xuyên thì chả đau tay."

Thanh Huyền:

"Tất cả câm miệng hết cho ta! Trần Long từ bây giờ ngươi muốn nói phải giơ tay, cấm lộn xộn."

Trần Long giơ tay.

" Tại sao chỉ một mình ta muốn nói phải giơ tay?"

"Ngươi nói quá nhiều!"

"Mồm như đít vịt."

"Mute! Khóa mõm ngươi luôn!"

Thanh Huyền:" Chuyện của Diệu Nhi gặp phải trong trò chơi hôm nay phải giải quyết."

Trần Long giơ tay.

"Đừng lo có anh trai bảo kê, tới một thằng chém một thằng."

Thanh Vân:"Nhưng đây không phải là cách giải quyết tận gốc. Hiệu quả nhất vẫn là ngươi đem nàng làm thẻ nhân vật phụ thuộc."

Giơ tay!

"Ta cũng không phải không nghĩ đến chỉ có điều Diệu Nhi còn quá nhỏ."

Diệu Nhi:" Ta nơi nào còn nhỏ."

Nhìn chằm chằm vào ngực nàng, Trần Long giơ tay.

"Tất cả đều nhỏ."

"Khục... Diệu Nhi bình tĩnh! Ngươi hiểu lầm ý của ta. Anh trai thấy ngươi mới có 16 tuổi nên vui vẻ chơi đùa vượt qua một cái mỹ hảo tuổi thơ, dù cho sau này cuộc sống có sóng gió thế nào khi ngươi nghĩ về tuổi thơ sẽ vẫn nở một nụ cười."

Diệu Nhi cảm động đến rối tinh rối mù.

Thanh Vân thầm nghĩ:

"Tuổi trẻ nữ hài chưa trải qua xã hội đánh đập, chờ đến lúc ngươi phía dưới nát tanh bành mới nhận ra mình bị lừa."

"Em trai dụ dỗ con gái cũng có một tay!"

Từng cái suy nghĩ dâng lên.

Thanh Huyền:"Thế nhưng nếu như ta ra lệnh đâu?"

"Được!"

Trần Long không cần giơ tay sảng khoái đáp ứng.

"Ngài đừng nhìn ta thế! Ngài ra lệnh đương nhiên ta phải nghe, trong cái nhà này, ngài mãi mãi là nhất."

Thanh Huyền nhìn hắn, nhìn thế nào cũng không giống thật thà trung thực Trần Thanh Lâm.

Nếu không phải còn trò chơi ở giữa, rất có thể hai người không phải là cha con ruột!

Nếu không phải còn trò chơi ở giữa, Trần Thanh Huyền cảm thấy cái đêm mình thụ thai bị kẻ thứ ba trộm tình đi.

Trần Long giơ tay.

"Vậy em gái mau mau đi phòng anh! Đừng lo anh sẽ ôn nhu."

Thanh Huyền:" Ngay tại đây làm!"

"Cái gì?"

Ba người kia thốt lên.

"Ta nói là ngay tại trước mặt ta làm, có ý kiến gì sao?"

Nói nhảm, ta còn không biết đồ chơi kia sức phá hoại bao nhiêu sao? Ta hạ thể một ngày còn ẩn ẩn đau nhức chưa hết sưng kia kìa!

Ta cũng không muốn con gái rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Trần Thanh Huyền là thực thương yêu con gái, hết sức nâng niu.

Không có như Trần Long là yêu cho roi cho vọt.

Trần Diệu Nhi nghe vậy cũng mặt đỏ như máu.

Thanh Huyền:"Diệu Nhi đừng lo, có mẹ bên cạnh kiếm soát."

Giơ tay:" Mẹ! Ngài bên cạnh ta tiểu đệ đệ sợ không lên được."

Phốc...

Thanh Huyền:" Trước kia là ta quá bận rộn, không có thời gian chỉ bảo các ngươi vấn đề nhạy cảm này, lần này ta hiện trường hướng dẫn luôn."

"Làʍ t̠ìиɦ được hiểu là dùng hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tiếp xúc nhau, dươиɠ ѵậŧ của người nam xâm nhập vào âʍ đa͙σ của người nữ."

"Nhớ là xâm nhập nha, không phải tiếp xúc. Nếu là tiếp xúc bề ngoài thì chỉ gọi giao cấu."

"Bởi vì trò chơi tồn tại, nếu một bên không nguyện ý, mà một bên lại không quan tâm vẫn cố ý làʍ t̠ìиɦ thì sẽ bị mạt sát."

Trần Long hú hồn, trước kia hắn không biết trò chơi còn có nhiều như vậy môn đạo. Cũng may hắn làʍ t̠ìиɦ với bốn người họ đều nguyện ý.

Nói như vậy mẹ đêm đó cũng nguyện ý sao?

Trần Long ánh mắt lấp lóe.

"Thế nếu một người giả vờ nguyện ý bẫy bên còn lại thì làm sao?"

Thanh Huyền:" Trò chơi là Thần, ngươi lừa được Thần sao? Trước đó cũng có người nghĩ đùa nghịch thông minh kết quả bị mạt sát. Thần hoàn toàn là dựa vào chỗ sâu nhất tâm linh lý giải. Ta lại ví dụ như khổ da^ʍ, bạo da^ʍ... Một người đánh, một người chịu đánh, bị đau da thịt nhưng sướиɠ trong linh hồn, trò chơi cũng không trừng phạt nhưng thực tế cũng không có ai vì một chút tình thú đi đùa với mạng như thế cả, biết đâu đổi phương không phải khổ da^ʍ, đối phương khó chịu..."

Có à! Có Trần Long đi thử, hắn với Thanh Vân đang trên con đường S&M chạy ngày càng xa.

Nghĩ lại lần đầu thử xem nàng có phải máu M không mà Trần Long sợ hết hồn.

Không phải ai cũng dám thử!

Ba người ngồi nghe say sưa ngon lành rốt cuộc Trần Long chờ được.

Một tấm nện được trải ra sàn nhà, Trần Diệu Nhi nằm trên đó, tinh quang trên người không một sợi vải.

Trần Long cũng không lạ gì thân thể của em gái, sống cùng nhà với hắn nữ nhân ai không bị hắn nghĩ cách chiếm tiện nghi?

Mặc dù quen thuộc nhưng nghĩ đến sắp được chấm mυ"ŧ thân thể ấy, Trần Long rất kích động, cự vật thẳng đứng gân guốc dữ tợn đã vào vị trí sẵn sàng.

Thanh Huyền:" Chờ đã!"

Thảo!

Trần Long muốn khóc!

Này con mẹ nó là cái gì tình thú?

Trần Thanh Huyền mặt cũng ôn nhu tươi cười, nàng biết còn giữ bộ mặt nghiêm nghị lúc này chỉ làm mất thời gian.

Trần Long chỉ thấy mẹ cầm cục son môi vẽ lên dươиɠ ѵậŧ hắn một cái vòng tròn.

"Ngươi chỉ được xâm nhập nàng 10cm. Không được đi quá vạch này."

"Mẹ! Như thế này là chưa được một nửa nữa đâu."

"Bớt nói nhảm! Ngươi xem em gái ngươi vậy? Nỡ xuống tay sao?"

"Không phải chuyện lỡ hay là không nỡ! Ta làm như vậy không sướиɠ, làm sao bắn được?"

Làʍ t̠ìиɦ theo nghĩa thần linh là phải nội bắn, để lại tinh hoa bên trong âʍ đa͙σ.

Dùng bαo ©αo sυ là khinh nhờn thần linh! Còn muốn có thai hay không là chuyện sau đó mới xử lý.

Thanh Huyền:" Vậy thì Thanh Vân tới giúp, ngươi gần đến lúc xuất đổi người!"

Phốc...

Ta phục! Thế mà cũng nghĩ ra được.

Thanh Vân đối với Trần Long là hoàn toàn không bài xích, hé miệng ăn dươиɠ ѵậŧ của hắn ngon lành. Trần Long đung đưa eo tìm cảm giác lêи đỉиɦ.

Diệu Nhi chăm chú nhìn, lúc đầu căng thẳng sau dãn ra, bắt đầu suy nghĩ miên man, người nổi lên phản ứng, da thịt từng mảng đỏ thấu, hơi thở cũng gấp lên.

"Em gái! Ta muốn ăn ngươi cái bím!"

Nhịn âʍ đa͙σ trong trắng lưa thưa mấy sợi lông đang rỉ nước, Trần Long quả thật là nhịn không được hé miệng tham lam hút.

Ăn qua một lần mới biết nó ngon!

Lại là xử nữ nước da^ʍ.

"Đừng liếʍ! Bẩn."

Biết bao lần nàng tưởng tượng cảnh này, đến khi anh trai thật dùng miệng húp sò Trần Diệu Nhi không khỏi run lên cao trào.

Âʍ đa͙σ tràn ra từng đợt nước như mời chào, mau ăn, mau ăn!

Thanh Huyền chỉ lẳng lặng nhìn, nàng cũng không cần hướng dẫn bất cứ cái gì, Trần Long quá thành thạo làm cho hai chị em lần lượt lêи đỉиɦ. Nhiệm vụ của nàng là ngăn chặn Trần Long làm tổn thương Diệu Nhi.

Trần Long lật ra hai mép thịt, dươиɠ ѵậŧ tiến vào xử nữ huyệt, em gái có thể nói là cực phẩm loli.

Ta muốn phá thân cho nàng rồi!

Trần Long kích động, tìm được tư thế thoải mái, Trần Diệu Nhi nằm đó, chân mở chữ M, Trần Long cầm hai đầu gối của nàng, hạ thể giao nhau.

AAA....A! Trần Diệu Nhi hét lên. Trần Thanh Huyền không ngăn cản.

Phá thân lần đầu ai không đau?

Công việc của nàng là khi Trần Long sắp xuất tinh, đảm bảo sẽ không vì quá phấn khích đâm quá sâu.

"Ân...Em Gái... Ngươi cắn chặt chết ta rồi."

Không có ba ba va chạm da thịt. Nói đùa, không vượt qua 10 cm sao va chạm được.

Ọp ọp, mỗi lần rút ra dươиɠ ѵậŧ cố sức, dường như cũng kéo ra theo một mảng da thịt ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ cùng máu.

"Hừ...hừ...hừ...ân"

Nhìn em gái kiêu ngạo cắn chặt răng để không rên lên, Trần Long buồn cười.

Hắn cúi xuống dùng đầu lưỡi vân vê hai hạt đậu đỏ tươi. Bộ ngực mới bắt đầu trổ mã không tốt mυ"ŧ nhưng hắn vẫn mυ"ŧ say sưa ngon lành.

Đút vào rút ra ngày càng nhanh dần, vết son bị vượt qua.

"Trần Long!" Trần Thanh Huyền hét lên.

Trần Long mới vội vàng khom người, gầm nhẹ bắn ra vài dòng nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó ngồi phịch xuống!

Thanh Huyền đứng lên giúp Diệu Nhi vệ sinh, sau đó bế nàng lên ôm vào phòng.

Trần Long cũng kéo chị gái Thanh Vân vào phòng tiếp tục quất, ban nãy mới chỉ là khởi động. Vả lại Thanh Vân lửa còn chưa dập đâu.

(Tác: Chương này ta cảm giác hơi dài! Trước đó nhân vật mẹ tên đầy đủ ta đặt là Nguyễn Thanh Huyền sau chả biết chỗ nào quên mất dùng Trần Thanh Huyền thành quen.

Ta viết truyện bằng di động, bị cái bàn phím nó gợi ý. Thôi thì Trần Thanh Huyền đi, lười sửa.

Coi như lấy chồng theo họ chồng.)