Chương 26: Vũ Văn Thành, Trần Long Đen Tối Giao Dịch!

Trần Long không bao lâu trở về!

Bị Trần Thanh Huyền xách về.

Vốn còn muốn trừng trị Trần Long một chút nhưng nàng quả thật không nhìn nổi.

"Ngươi xem ngươi như thế còn ra cái thể thống gì?"

"Mẹ! Trách ta sao?Là mấy con kia thiếu đàn ông đến điên rồi!"

Lúc đầu vẫn còn đứng xa bàn tán, rồi có người chạy đến tán tỉnh.

"Em có muốn lái chị không?"

Chị cái gì mà chị? U50! Máy bay quá hạn từ đời nào rồi, còn răng không mà đòi nhai thịt?

Có người còn quá đáng hơn trực tiếp kéo váy xuống hỏi:

"Bao nhiêu một đêm?"

Bao nhiêu em gái ngươi! Ta không phải là vịt.

Không phải nói nam nhân quá 30% không lấy vợ sao? Làm ơn đến hàng phục hộ đám yêu tinh này.

"Ta khổ quá mà! Đáng chết mị lực."

Trần Thanh Huyền trán nổi gân xanh:

"Ngươi còn không câm miệng."

Mọi người cười trộm!

Diệu Nhi: "Hừ!"

Thanh Vân:"Vũ Văn Thành đã đến một lúc!"

Trần Thanh Huyền ngẩn người.

Phải à! Suýt nữa quên cái thằng này đâu.

Tại sao ta phải nói ngày mai trả lời, không phải là năm sau tốt?

Thanh Huyền trực tiếp một cước đá vào đít Trần Long:

"Chuyện ngươi gây ra, ngươi đi mà giải quyết!"

Trần Long:" Quan ta chuyện gì?"

Trần Thanh Huyền trừng mắt:

"Nói lại lần nữa!"

"Ngài chỉ cần từ chối là được không phải sao?"

Thanh Vân:"Ngươi là nghĩ quá đơn giản rồi! Vũ Văn Thành ngay trước mặt mọi người cầu hôn, Thanh Huyền từ chối đây là đánh mặt Vũ Văn gia. Vũ Văn Thành cũng lợi dụng điểm này."

Trần Thanh Huyền:"Nói nhảm! Từ chối được ta đã từ chối ngay lúc đó, việc gì phải kéo tới bây giờ."

Trần Long:

"Quá tốt rồi! Làm ta cứ tưởng mẹ sẽ đồng ý."

Bảo bảo rất hoang mang!

"Còn không phải tại ai đó làm chuyện tốt."

" Anh hùng xứng với mỹ nhân, không phải sao?"

Trần Diệu Nhi nhìn không nổi rồi:

"Phi! Mặt dày, háo sắc, còn tự thϊếp vàng lên mặt! Anh trai! Xin ngươi hãy làm người đi?"

Phốc...

Trần Long mặt đen.

Cô em gái này chưa biết sự lợi hại của ta đi?

Nhìn xem Diễm, xem Yến nhiều đáng yêu.

Vẫn là Thanh Vân tốt nhất!

Trần Diệu Nhi chua ngoa bị hắn tự nhiên không để ý tới.

"Mẹ! Không phải là Vũ Văn Thành sao? Bao lớn chuyện! Cứ để ta lo."

"Ngươi được không đấy?"

Thanh Huyền nghi ngờ hỏi.

"Nam nhân không thể nói không được." Ta có được hay không đêm qua ngươi không phải lĩnh giáo.

Thanh Vân:" Ngươi không đi được!"

"Thanh Vân! Lại đến ngươi không nghe quay trở về đánh cái mông."

"Không phải! Ta là nói ngươi phải đi mặc quần áo vào, không lẽ khỏa thân đã quen."

Phốc...

Trần Long mặt mo đỏ ửng.

Chả trách mọi người ánh mắt dị dạng nãy giờ đâu.

Tiểu đệ đón gió nãy giờ, ta lại không muốn tới mặc quần áo!

Là thích nghi quá nhanh hay là đạo đức vặn vẹo.

"Khục... Ta nói Thanh Vân ngươi không thể đầu óc đen tối như vậy! Một chút tiểu tiết thôi, ngươi phải luôn luôn hướng về phía trước."

Nói chuyện Trần Long biến mất dạng.

Thanh Vân:" Chị! Hắn được hay không? Vũ Văn Thành đêm qua đã mua hết mấy căn biệt thự xung quanh, hạ quyết tâm rất lớn đâu."

"Tùy hắn đi!"

"Chị! Ngươi không gấp sao? Bán kính chục km xung quanh đây trừ chúng ta ra thì đều đã hành hậu viện nhà Vũ Văn! Chúng ta đã bị bao vây."

"Ngươi gấp thì có làm được gì?"

Trần Thanh Huyền vừa nói tay vô ý thức xoa xoa bụng.

Trần Thanh Vân mở to mắt.

"Không phải đâu! Chả lẽ Trần Long một phát ăn gà?"

"Trần Thanh Vân! Ngươi nghĩ đi đâu thế?"

Trần Thanh Huyền cảm thấy em gái hết cứu.

Từ khi theo Trần Long, cô em gái này chuyện gì cũng suy nghĩ móc nối sang được chuyện nam nữ.

Em gái bị hắc hóa.

Càng nghĩ lại càng căm hận Long tokuda.

5 phút!

20 phút!

1h!

Kể từ khi Trần Long đơn giản quần đùi áo mát đi gặp Vũ Văn Thành.

Cửa phòng vẫn đóng, hai người đàn ông ở chung lâu như vậy không khỏi làm cho mọi người suy nghĩ miên man.

Vũ Văn Thành mị lực nam nữ thông sát!

Trần Long ăn sạch!

Hai cái này nhận xét chuẩn không cần chỉnh, tách ra thì không vấn đề. Gộp lại làm cơ sở suy luận cộng thêm hiện trường thời giam xuất nhập.

Mọi người máu bát quái nổi lên!

Bắt đầu não bổ:

Không phải đâu!

Chả lẽ hai người này thật đánh ra kí©ɧ ŧìиɧ?

Trần Long vì giữ lại trong sạch của mẹ mình mà tự nguyện hi sinh dâng lên hoa cúc?

Trần Long là người con có hiếu,sẵn sàng hi sinh tôn nghiêm của nam nhân để cứu mẹ khỏi nơi nước sôi lửa bỏng.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, mọi người ghé đầu vểnh tai.

Vũ Văn Thành đi ra, mặt đỏ bừng, miệng cười thỏa mãn.

Tê ~~ từng tiếng hít khí lạnh!

"Long đệ! Vậy ta xin cáo từ trước."

Trần Long cũng xuất hiện, kề sát thân mật:

"Thành huynh yên tâm! Chuyện đệ đã hứa nhất định sẽ sớm hoàn thành."

Vũ Văn Thành thở dài:

"Ta là kìm nén bao năm qua! Hận là gặp Long đệ quá muộn."

Trần Long:"Không muộn! Không muộn! Chúng ta đều còn trẻ, thời gian hưởng thụ còn dài!"

"Long đệ nói phải! Là huynh đây quá nôn nóng."

Hai người huynh huynh, đệ đệ, trong mắt chỉ có nhau, mọi người bị xem hoàn toàn là không khí.

Còn kém một chút là quỳ xuống bái đường.

Chỉ hận gặp nhau quá muộn!

Vũ Văn Thành đi, tiêu soái nhẹ nhàng, vui sướиɠ!

Trần Diệu Nhi cũng mèo cào khó chịu nhịn không nổi.

"Anh có phải cùng Vũ Văn Thành đạt thành một cái giao dịch."

Trần Long gật đầu.

"Mà lại không thể để cho người thứ ba biết, lộ ra danh tiếng mất hết, thần tượng sụp đổ."

Tê!

Thật là có PY giao dịch, quy tắc ngầm!

Trần Diệu Nhi nặn ra một giọt nước mắt:

"Anh! Ngươi quá vất vả! Vì ngày hôm nay ngươi hi sinh, sau này nói gì Diệu Nhi cũng đứng về phía ngươi."

Thanh Vân, Thanh Huyền mỗi người một câu.

Diễm và Yến ôm nhau thút thít.

Trần Long mộng bức.

Cái quỷ gì? Ta có hi sinh sao?

Các ngươi cho là, vậy thì là đi.

Thở dài, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.

Tranh thủ để lại một cái bóng lưng vĩ đại, mặc dù bên dưới không hòa hợp.

Quần đùi ngắn lộ ra bắp chân đầy lông lá!

( Mọi người cùng đoán haha).