Chương 4: Tranh Thủ Sờ Ngực!

8h sáng Long mở mắt nhìn trong ngực mỹ nhân ôn nhu, hắn sung sướиɠ vô cùng.

"Còn muốn làm nữa sao?"

Nằm trong ngực Long, cảm nhận được cự vật sống dậy Diễm nhỏ bé.

"Không cần! Sợ em không chịu nổi." Long đắc ý. Đêm qua hắn làm nhiều hiệp lắm. Các tư thế không phải quá khó chơi đều thư qua.

"Anh là con quái vật đi."

Long nghĩ nghĩ, khả năng trò chơi cường hóa con người đến một mức độ nào đó sẽ trở thành phi nhân loại.

Cũng thế, trò chơi tranh đoạt nữ nhân mà ngươi không đủ tinh lực thỏa mãn nàng còn tranh cái rắm.

Hắn giúp Diễm vệ sinh, hai người quần áo chỉnh tề mở cửa.

Phòng lớn Loan ngồi vắt chân trước mâm cơm cười tủm tỉm.

"Thế nào? Hai người vui vẻ chứ?"

Diễm mặc dù thời gian dài khỏa thân làʍ t̠ìиɦ với Long có chút thích ứng nhưng bị mẹ nhắc tới đêm qua nàng không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Thường ngày ngoan ngoãn lễ phép là thế! Đêm qua nàng rêи ɾỉ cả đêm.

Mà lại không bé! Cùng một nhà ai không điếc đều nghe được.

Cô Loan nhìn về phía Long:

"Lại đây ăn cơm lấy sức chiến đấu tiếp."

"Dạ dạ." Long cũng xấu hổ vô cùng, đêm qua phóng túng, bây giờ lúng túng.

"Còn không gọi mẹ?"

"Dạ! Mẹ! Con mời mẹ ăn cơm."

Loan tự tay đạo diễn, chia sẻ đồ ăn.

"Không có gì phải ngại, đều là người một nhà, Diễm cũng không cần xấu hổ, phát tiết một chút vẫn hơn là bị đè nén."

Vừa ăn vừa nói chuyện Long mới hiểu rõ hoàn cảnh nhà Diễm.

Cha nàng bỏ đi từ sớm. Mẹ Diễm làm bạn chơi của ông chủ. Hàng tháng ngoài tiền lương làm việc còn có tiền phụ cấp bạn chơi từ ông chủ.

Từ khi trò chơi xâm nhập, hoàn cảnh tương tự như nhà Diễm có rất nhiều.

Người chồng không đủ cường đại, đánh mất người vợ vào tay người khác, sau đó người chồng không chịu đựng được bỏ đi.

Người vợ sau đó hoặc dùng danh phận bạn chơi đổi trợ cấp, hoặc trở thành độc hành.

Lúc chào tạm biệt Loan cười nói:

"Nếu con cường đại có thể suy nghĩ thu luôn cả ta, tiện nghi người ngoài không bằng tiện nghi người nhà."

Không biết nàng nói giả hay thật nhưng nói thật Long vẫn rất động tâm. Loan gần như là phiên bản thành thục của Diễm, bớt đi sự trẻ trung, thêm một chút gợi cảm, hai người giống hai chị em hơn là mẹ con.

Nghĩ đến một ngày được song phi đôi mẹ con này, Long nghĩ cũng không phải không thể.

Hiện tại không thể!

Quá yếu.

Nghĩ đến cảnh mẹ vợ xinh đẹp hầu hạ người khác, Long khó chịu.

Nhất thời quên đi niềm vui tìm được bạn chơi đâu tiên.

Mở cửa vào nhà, Diệu Nhi nhìn thấy khuôn mặt chán nản của Long.

"Thế nào anh trai mặt buồn chán như vậy? Chẳng lẽ bị ra sớm?"

Diệu Nhi nói rất nhỏ nhưng Long vẫn nghe thấy, trán nổi gân xanh, đến bên bờ bạo tẩu.

Vân quệt môi: " Hai đứa này xung khắc nhau à?"

"Nhi! Em không nên nói như vậy. Em phải hiểu đàn ông lần đầu ra sớm là chuyện bình thường."

Phốc...Phốc.

Trần Long cảm thấy thời gian này không cách nào qua.

Một nữ nhân khác ngồi nghiêm mặt nãy giờ cũng nhịn không được cười, nụ hoa run rẩy.

Nàng mặc một chiếc váy đơn giản, da thịt từng tấc trắng mịn không tỳ vết, trước ngực hai núi thịt như muốn bung ra, khuôn mặt trái xoan kiều diễm như điêu khắc, mỗi một cái liếc mắt tiêu chuẩn giống như đưa tình.

Thành thục đến cực hạn nữ nhân dù cho ngồi im một chỗ không làm gì cũng là gợi cảm đến cực hạn.

Nàng chính là trung tâm của cái gia đình này mẹ ruột Trần Long, Nguyễn Thanh Huyền, phó giám đốc công an thành phố X.

Nghe đồn một vị quân đội hàm tướng vì theo đuổi nàng, tự mình chấp nhận chôn vùi sự nghiệp trong cái thành phố này.

Thanh Huyền nhăn mặt:

"Nhìn cái gì?"

Trần Long tràn vào lòng nàng ủy khuất.

"Mẹ! Ngươi xem chị gái lẫn em gái hợp lại đối phó ta. Cái nhà này âm thịnh dương suy, mẹ mau mau bảo vệ một điểm dương cuối cùng."

"Ai da! Nếu không phải ngươi còn đang nhân cơ hội cọ cọ ngực ta, ta còn tưởng ngươi thật ủy khuất."

Long mặt dày như tường thành, tuyệt không xấu hổ.

"Mẹ! Ngươi quá đẹp!"

Thanh Huyền cười tươi như hoa..

Thanh Vân: Lưu manh.

Diệu Nhi nắm chặt tay nhỏ: Sắc lang.

Thanh Huyền:" Ăn đi, nhanh ta còn thu dọn xong đi công việc."

Long:" Hôm nay chủ nhật làm gì có công việc gì?"

Diệu Nhi:" Mẹ đi gặp thủ trưởng."

Long nổi giận:" Gặp cái gì mà gặp? Cả tuần sao không gặp đợi ngày nghỉ gặp. Cái lão già mà muốn gặm cỏ non, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."

Nói xong Long lại chạy qua tràn vào ngực Thanh Vân: " Chị! Chị phải xem mẹ sắp bỏ chúng ta đi lấy chồng. Chúng ta sắp thành trẻ mồ côi."

"Diệu Nhi! Đến ôm ôm!"

Diệu Nhi không nhìn nổi rồi:" Cút đi! Muốn tìm cơ hội ăn đậu hũ không có cửa đâu?"

Long bĩu môi:" Đậu hũ đâu không thấy, thấy hai trái chanh chua."

"Nói ai trái chanh?" Diệu Nhi tức nổ phổi.

Thanh Huyền:" Thôi! Hai đứa bay có bớt ầm ĩ đi không? Còn thằng này nữa, có đứa con như vậy người mẹ nào cũng đừng mong thoát đơn. Cái nhà này không phải âm thịnh dương suy, ta nghĩ ngược lại. Có muốn hay không đón thêm vài đứa con dâu về cân bằng âm dương?"

Long:" Mẹ! Ngươi bị tình yêu nam nữ làm mờ mắt, bị lời đường mật của đàn ông đánh lừa."

Thanh Huyền:" Người ta đã theo đuổi ta mấy năm, ta cũng phải tỏ thái độ."

Long:" Mới có mấy năm? Ta theo đuổi ngươi mười mấy năm đâu?"

"Ngươi lại ngứa da?"

Thanh Huyền là đệ nhất mỹ nữ phòng cảnh sát, mỗi lần ra tay cũng rất nặng.

Nàng là người chơi cấp bậc cũng không phải thấp, ngược một cái người mới còn không dễ như bàn tay.

Bành bành bành!

Chỉ vài phút sau, Long đã thành đầu heo.

"Thế nào? Còn đau sao? Cho biết hậu quả lần sau đừng có chọc giận ta." Thanh Huyền ôn nhu giúp hắn bôi thuốc.

"Chỉ cần ngươi không đi gặp thủ trưởng dù có bị đánh ta cũng chấp nhận..A..A..A!"

Thanh Vân và Diệu Nhi nhìn nhau lắc đầu.

Thằng này đến chết vẫn không sửa.

Thanh Huyền thở dài:

"Cha ngươi mất đã được nửa năm, ta độc hành cũng đã nửa năm."

Thanh Huyền không nói, ngày xưa nàng đi theo Trần Thanh Lâm cũng là quan hệ cùng phát triển, tình cảm cũng có nhưng rất nhạt nhòa.

Trong trò chơi, kết đôi với cường giả sẽ rất mau tiến bộ. Kẻ độc hành không khác gì bị vất bỏ, sống tạm qua ngày.

Long cả người run lên, đối với một người đầy nhiệt huyết như mẹ sẽ quyết không chịu sống cuộc sống như thế.

Long thì thào:" Mẹ! Cho ta một năm..À không! Coi như người độc hành một năm tưởng niệm cha đi. Nửa năm nữa ta sẽ cho ngươi một tương lai"

"Tưởng niệm một năm? Ngươi nghĩ tình cảm giữa hắn và ta tốt vậy sao?"

"Không phải chứ? Hắn vừa qua đời ngươi đã muốn tìm người khác? Ta đáng thương lão cha."

"Thời gian qua đi sẽ không trở lại. Chờ đợi mãi không có ý nghĩa."

Thanh Huyền ngập ngừng:

"Trừ khi..."

Long:" Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi như ngươi nói, thời gian một năm cho ta nhìn thấy được tương lai. Trò chơi xuất hiện đã một thời gian dài, ta tìm đọc sách, mỗi lần thần tích xuất hiện sẽ có đại nạn diệt thế."

"Mẹ! Ngươi còn trẻ, đoán già đoán non cái gì? Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá bị lừa thảm rồi. Ta tận mắt nhìn thấy mẹ cố gắng bao nhiêu năm nay, một năm coi như nghỉ ngơi đi."

"Không có nghỉ ngơi, ngươi nghĩ xem, diệt thế tiến đến, không có sức tự vệ sẽ chết, ta còn phải bảo vệ ngươi, bảo vệ Thanh Vân, Diệu Nhi."

"Mẹ ! Ngươi coi như nghỉ ngơi bồi cháu trai đi."

Thanh Huyền mắt dị dạng.

"Ở đâu ra cháu trai?"

Long lèm bèm:

"Mẹ không biết tối qua ta ở đâu đi? Tối qua ta một đêm động phòng, nàng một bụng đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, nàng nói nàng đang kỳ nguy hiểm. Nàng chắc chắn mang bầu, mà ta theo trên mạng học được mấy tư thế, khẳng định là con trai."

Phốc...

"Trần Long! Ngươi thành công chọc cho ta cười. Ha ha."

Trần Long mặt đen!

"Được rồi! Nửa năm sau nếu ngươi tiến bộ, ta sẽ suy nghĩ."

"Yêu mẹ!" Trần Long nhịn không được rướn người hôn hôn đôi môi nàng.

Sau đó.

Bành! Bị quất lộn một vòng bay ra ngoài, cửa phòng đóng sầm lại.

Trần Long ngửa mặt nhìn trời xanh.

Một khuôn mặt trái xoan mịn màng che khuất bầu trời.

"Thế nào? Có dậy nổi không?"

Trần Long cảm thấy thời điểm hiện tại không nên suy nghĩ mấy cái chuyện kia thế nhưng sống chung với ba mỹ nữ, đạo đức lại không bị ràng buộc, rất dễ để cho người ta miên man suy nghĩ.

Ví Dụ như lúc này, tiến vào tầm mắt Trần Long đầu tiên là khuôn mặt tinh tế của chị Vân, sau đó là hai tòa hung khí.

Ực..

Nếu không phải bộ dạng bây giờ đã rất thê thảm, Thanh Huyền rất muốn xuống tay với hắn một lần nữa.

Nghiệp chướng!