Chương 6: Nửa Đêm Xâm Nhập! 18+

Thở dài một cái rời trò chơi đã là 10h đêm. Điện thoại nổi lên một vài tin nhắn.

Hùng da^ʍ tặc ( 3h trước.):

"Tao TruyenHD##$! Mày mở hack à?"

(3h trước):

" Éo biết vì sao tao chết, 1600 máu cứ như vậy không có."

(3h trước)

"-29899 máu là cái quỷ gì? Đến bây giờ tao vẫn không tin được bị mày miệt sát."

(3h trước)

"Tao nghĩ kỹ rồi! Tao với mày vẫn là anh em, chỉ cần mày xin lỗi tao bằng một chai dầu ăn."

"Bây giờ qua Thái còn kịp không? Tao muốn ôm bắp đùi."

...

Một đống lời buồn nôn!

0235553xxc( 2h trước)

"Long hả! Là em Yến đây. Mai em qua nhà anh nhá."

Trần Long kéo nhẹ cửa, mọi người về phòng riêng hết rồi.

Nhà mỗi người một phòng ngủ!

Trần Long sau khi tắm xong chui luôn vào phòng bếp. May quá còn đồ ăn.

Hắn ngấu nghiến ăn từng ngụm từng ngụm cuối cùng đánh cái ợ. Sau đó lặng lẽ đi vào phòng của mình.

Lầu một có gian phòng của cha mẹ, một gian phòng của hắn.

Chị và em gái mỗi người một phòng trên lầu hai.

Dưới cùng là phòng khách, phòng ăn...sinh hoạt chung.

Bốn người ở khá rộng rãi.

Đi ngang qua phòng mẹ, chả hiểu sao Trần Long tò mò hé cửa phòng ngủ của nàng. Người ta nói no cái bụng thì ý da^ʍ nổi lên đi.

Vô cùng cẩn thận bước vào, xoay người khép cửa đến khi quay lại Trần Long hết hồn.

Thanh Huyền ngồi dậy từ lúc nào chăm chăm nhìn hắn.

"Mẹ! Ngươi như vậy sẽ hù chết người đấy!"

Mẹ nhăn mặt:" Ngươi làm gì len lén lút lút ta còn chưa hỏi, nửa đêm chui vô đây làm gì?"

Nhìn mẹ chỉ mặc một cái áo ngủ hai dây đơn bạc bra cũng cởi đội lên hai cái núm, Trần Long du͙© vọиɠ sôi trào.

"Khục...Mẹ ngài xem đêm lạnh lẽo, ngài ăn mặc đơn bạc, bra cũng không, ta sợ mẹ ngươi đổ bệnh. Ngươi vẫn là trụ cột của cái gia đình này đây, phải bảo trọng sức khỏe."

"Bớt ba hoa! Có rắm mau thả, làm gì có ai đi ngủ còn mặc bra vướng víu khó chịu."

"Phải, Phải, phải! Đi ngủ đồ lót, bra nên cởi ta biết. Cho nên ta mang đồ ngủ đến cho mẹ đây này."

Trần Long nói chuyện lại móc móc ra từng kiện từng kiện đồ ngủ, phong phú đủ kiểu dáng, màu sắc, chất liệu...

Thanh Huyền cầm một đống im lặng:

"Đùa ta đâu, quá hở hang, ta đã hai đứa con rồi sao có thể mặc loại đồ câu dẫn nam nhân này."

Trần Long rất muốn nói:

Ngài mặc cái gì cũng câu dẫn nam nhân có được hay không? Không mặc càng câu dẫn hơn.

"Mẹ! Đêm ngủ muốn thoáng mát, tốt cho da nha."

"Thế ngươi ban nãy nói sợ ta lạnh là cái quỷ gì? Không thấy mâu thuẫn sao?"

"Mâu thuẫn hay không mâu thuẫn mẹ đừng để ý. Chiều này đưa đồ lót, tối lại đưa đồ ngủ, mỗi người 100 bộ."

"Hừ! Nếu không phải biết ngươi từ bé, ta còn nghĩ ngươi cố tình đặt hàng xấu hổ chúng ta đâu."

"Mẹ! Ngươi là hiểu ta nhất, ôi... Biết làm thế nào cái trò chơi này người ta đánh rớt trang bị, ta đánh rớt nội y, ta nhiều lúc cũng hận bản thân ta, ta đáng chết mị lực."

"Được rồi! Bớt tự luyến, đồ ta nhận, còn không mau cút về phòng."

Không thể không nói nàng cũng có chút động tâm, bao nhiêu năm rồi chỉ chăm lo cho gia đình, bản thân bỏ bê.

Người ta nói 30 như lang, 40 như hổ. Thanh Huyền đang độ tuổi đỉnh cao, thường ngày bởi áp lực gia đình, hôm nay thả lỏng chút, ham muốn bỗng nhiên nổi lên.

Nàng chợt nghĩ mặc mấy bộ đồ này nam nhân không phải đuổi theo như vịt. Đáng ghét trò chơi không có nam nhân không thể.

Hiện thực chỉ có ta đè xuống nam nhân.

Sao ta lại nghĩ mặc đồ con trai tặng cho nam nhân khác xem, không được! Hắn nếu biết sẽ rất buồn.

Nể mặt hắn tặng đồ ta không mặc cho nam nhân khác xem vậy!

Thanh Huyền suy nghĩ miên man, tự nổi lên cảm giác tội lỗi, vẻ mặt bình thường đối với Trần Long nghiêm nghị giờ mềm đi không ít.

"Ừm! Còn không đi ra?"

"Dạ dạ! Mẫu thân đại nhân ngủ ngon."

Trần Long trở ra khép cửa.

Thanh Huyền trong phòng bối rối.

Hắn thất vọng vì sao?

Bình thường nàng không quan tâm đến suy nghĩ của con trai bây giờ tự nhiên rất để ý.

Ta đối với hắn quá nghiêm khắc sao?

Nàng quay qua quay lại khó ngủ.

Trần Long đối với mẹ thân thể là thèm nhỏ dãi, đối với cả ba nữ nhân trong nhà này đều thèm.

Nhưng ấn tượng mẹ nghiêm khắc từ nhỏ khắc quá sâu, nàng nhăn mặt một cái cũng làm Trần Long run lên. Tiểu đệ dù có cứng rắn cỡ nào tự động ỉu xìu xuống.

Trần Long thở dài.

"Ngươi nửa đêm không ngủ cứ đi lại loanh quanh thở dài bố ai mà ngủ được?"

Tiếng Diệu Nhi vọng ra. Nàng luôn không sợ làm phiền người khác.

Trần Long:

"Im miệng! Có muốn ta kéo ngươi thăng cấp không?"

"Ta cũng là pro, không phải đồ ăn như ngươi nghĩ."

"Đừng không cẩn thận để người ta bắt.!"

Diệu Nhi với Trần Long là cùng báo danh một bản đồ, có điều nàng không tim không phổi, Trần Long đã chơi ngày thứ hai nàng còn chưa tiến vào.

Hồi chiều có lẽ bị anh trai đã kích, đêm nay nàng quyết tâm tiến nhập, xung kích đệ nhất cao thủ.

Diệu Nhi nghĩ anh trai phế vật như Trần Long còn sống tươi nhuận, nàng hơi cẩn thận một chút là đánh xuyên bản đồ.

Ý nghĩ là rất tốt đẹp chỉ có điều hiện thực tàn khốc.

Không có bug, 5p sau Trần Diệu Nhi tru lên:

"Đáng chết heo! A! Dám ủi chết ta. Ta muốn một tuần, không, một tháng ăn toàn thịt heo."

Bị quái vật gϊếŧ tuy không rớt đồ hay rớt thuộc tính nhưng quy định mỗi ngày chỉ có thể chết một lần.

Trần Diệu Nhi muốn đánh xuyên bản đồ chỉ có thể đợi ngày mai, còn bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ đi.

Nằm trên giường êm ái nhưng nàng quay đi quay lại khó ngủ.

Ta so anh trai còn đồ ăn hơn!

Nàng không chấp nhận được sự thật này.

Trần Long lúc này đang nằm ôm ấp Trần Thanh Vân.

Cô giáo này rất hiểu chuyện, biết hôm nay Trần Long đã làm rất nhiều việc, tạm cho chút phúc lợi.

Ý nghĩ đó rất nhanh nàng cực kỳ hối hận.

Đầu tiên là Trần Long cho nàng thử qua 20 bộ đồ ngủ, toàn bộ quá trình bị xem trống trơn.

Thôi kệ bị hắn xem cũng không phải lần đầu.

Sau đó Trần Long còn mặt dày leo lên giường của nàng.

32 tuổi Trần Thanh Vân nhưng kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© cực kỳ ít ỏi.

Trải qua mấy lần đổi bạn chơi nhưng cực kỳ lạnh nhạt, bây giờ đối mặt với em trai ấp sát, hơi thở rừng rực, hooc-mon nam xả vào sau gáy làm sao chịu nổi.

"Ưm! Long em có thể đừng tựa sát quá...Nóng."

Trần Long ôm trong lòng gợi cảm mỹ nữ, dục hỏa đã đội lên cực hạn, dươиɠ ѵậŧ bị áp bách vô cùng!

Trần Thanh Vân vốn trong trò chơi là kẻ độc hành, không vi phạm quy định của Thần. Chị em làʍ t̠ìиɦ ở thế giới này không bị cấm đoán.

Thế nhưng cảm giác sắp được gian da^ʍ chị gái, Trần Long như uống phải xuân dược.

Trần Long hóa mãnh thú hai tay chộp lấy đôi gò đào mãnh liệt bóp.

"Ân...nhẹ thôi! Muốn nát...ưʍ."

Nàng ngực bị bàn tay heo mặn mãnh liệt sờ bóp, miệng nhỏ bị lưỡi hắn điên cuồng xâm nhập.

Nếu như làʍ t̠ìиɦ với chị gái làm Trần Long như uống xuân dược, thì đối tượng còn là giáo viên chủ nhiệm, Trần Long cơn nứиɠ triệt để không có quay về.

Trần Thanh Vân một thân rèn luyện, đẳng cấp cao người chơi, thuộc tính đè ép người chơi mới yếu gà bỗng nhiên trở lên không có gì dùng, càng giãy dụa càng bị xâm nhập, càng vùng vẫy càng rơi sâu vào vũng bùn.

Xoẹt!

Phần đuôi váy ngủ bị xé bỏ, lộ ra hạ thể thần bí trống trơn ẩn hiện trong đêm.

Trần Long:" Cho chừa cái tội thường ngày bắt nạt em này."

"Sau này chị không vậy nữa."

"Còn trên lớp cố ý giao thêm vài tập."

"Không giao nữa!"

"Còn thường xuyên ở trước mặt ta kiêu ngạo?"

"Không kiêu ngạo."

Bốp! Bốp.

Mỗi một câu nói là nhiều cái đánh vào hai viên mông tròn trịa.

Nàng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, đáng sợ hơn là nàng cũng không bài xích.

Nàng nhận ra không lẽ run M.

Chả ngờ được nàng dâʍ đãиɠ đến thế.

Trần Long cũng nhận ra bất thường, lúc đầu muốn thử, sau càng đi càng xa.

"Ta đâm chết ngươi! Cô giáo dâʍ đãиɠ! Ngươi nghĩ ăn dươиɠ ѵậŧ của học sinh không xấu hổ sao?"

Bốp!

" Ta là cô giáo dâʍ đãиɠ!"

"Thân thể ngươi hút dươиɠ ѵậŧ ta thật chặt...ta muốn bắn..."

"Xin đừng nhục nhã ta."

"Gọi chủ nhân."

"Xin chủ nhân đừng nhục nhã ta."

Cuối cùng chơi cả sang kiểu chó mẹ.

Trần Long hứng thú bắn đến hai chân mềm nhũn ôm nàng ngủ.

Đêm nay Thanh Huyền khó ngủ, Trần Diệu Nhi khó ngủ.

Trần Long cũng Trần Thanh Vân quật nhau đến gần sáng mới ngủ! Nàng ngủ rất thơm.

Trần Long cũng không có thu được Trần Thanh Vân thẻ nhân vật.

Nàng là người chơi độc hành nhưng cấp bậc quá cao.

Nếu không tân thủ đồng hành một cái boss còn chơi cái rắm!