Chương 15: Tiền chia tay

Nàng nói muốn đi xa, còn nói ngày về không chừng, vậy là đang ám chỉ rằng sẽ không trở về nữa!

Tống Diệp cũng lương theo đó dùng giọng điệu bình thản nói: "Yên tâm đi thôi, ta ở đây đợi ngươi trở về!"

Dù sao, hắn bị khóa ở bên trong thôn này, cũng xác thực chỗ nào cũng không đi được,

Nếu là Tần Khê Y thật sự trở về, mặc kệ là bao nhiêu năm sau, chỉ cần khi đó Tống Diệp còn không có bị đá ra thế giới trò chơi, hắn cũng vẫn luôn ở thôn Thu Ngữ.

Tuy nói hắn cũng không phải thật sự muốn chờ Tần Khê Y trở về, chỉ là đi không ra thôn tân thủ này mà thôi.

Nhưng Tần Khê Y nghe Tống Diệp đáp lại như vậy thì ngây ra một lúc, nội tâm oán thầm nghĩ: " Hắn còn muốn chờ ta trở lại? Ta vừa nói câu kia không phải chỉ rõ lão nương muốn đào hôn sao, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia nghe không hiểu ý ngầm của mình? "

Sau đó nàng cố ý xích lại gần bên người Tống Diệp, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đứa bé ngốc, đừng chờ ta, ta không thích hợp ngươi, về sau nếu ngươi gặp được yêu thích cô nương thì cứ việc cưới, an tâm sinh hoạt đi thôi!"

Nàng lời này tương đương với nói, nữ nhân như lão nương ta đây, ngươi không thể nắm lấy được, ngươi cưới cô gái tầm thường khác đi!

Dù sao, nàng thật sợ Tống Diệp vì vẫn luôn chờ nàng, mà làm trễ nải chính mình, cho nên mới nói thẳng ra như vậy.

"Đương nhiên, ta cũng coi như kêu ngươi vài tiếng tiểu phu quân, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi" Tần Khê Y nói tiếp: “ Lúc sắp chia tay, ngươi muốn cái gì cứ việc nói với ta!"

Tần Khê Y nghĩ, phàm phu tục tử giống như Tống Diệp,muốn cái gì cũng chẳng qua là vàng bạc tài bảo, rất dễ dàng có thê thỏa mãn.

Tống Diệp nói ra: " Yêu thú giống Kim Vũ Điểu vừa nãy, ngươi có còn không?"

Tần Khê Y khó hiểu nói, "Máu thịt của những con Yêu thú này, cũng không hề có ích lợi gì đối với những phàm nhân như ngươi, ngươi muốn nó làm gì?"

Tống Diệp cười nói: "Ta chỉ là muốn nếm thử vị!"

Đúng như Tần Khê Y nói, những con Yêu thú cao cấp kia đối với người không hiểu phương pháp tu hành như Tống Diệp mà nói, giá trị dinh dưỡng của chúng cũng không khác nhiều so với gà vịt.

Nhưng thứ mà Tống Diệp muốn không phải máu thịt, hắn muốn chỉ là chiếm ra một đao cuối cùng kết thúc sinh mệnh của chúng để dạt được kinh nghiệm giá trị.

Tần Khê Y mà rời đi thì cũng không biết tới khi nào mới trở lại, nàng ta đã chủ động nói muốn đưa "Tiền chia tay", vậy Tống Diệp cũng sẽ không khách khí với nàng làm gì.

"Nếu ngươi muốn, vậy ta đúng là cũng có!" Tần Khê Y nói xong, từ trong hư không xách ra một con Độc Giác gà và một con Điệp Sí thỏ.

Cuối cùng, nàng cũng tốt bụng nhắc nhở một câu:, "Đôi cánh của con Điệp Sí Thỏ này có độc, nhớ phải lọc bỏ trước !"

Tống Diệp nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi!"

"Vậy ta đi trước nha, tiểu phu quân!"

Tần Khê Y nói xong, quay người rời đi.

Kỳ thật nàng chỉ cần vẻ một cái thân pháp quyết, liền có thể rời đi nơi này trong nháy mắt, nhưng nàng không làm thế mà chỉ đi từng bước một, từng bước một đi xa, từng bước một mà biến mất trước mắt Tống Diệp.