Chương 4: Không thể rời khỏi thôn

Vị "Tô tiên sư" này hẳn là một NPC quan trọng nào đó, Tống Diệp ở Tân Thủ thôn gặp phải nàng, cũng coi như một kỳ ngộ nào đó.

Lúc này Tống Diệp mở ra bản đồ của đại lục Huyền Doanh, xem xét vị trí của "Huyền Thanh cung", Huyền Thanh cung ở vào phía tây bắc của thôn Thu Ngữ, cụ thể có bao xa, muốn đi bao lâu, cũng không có biểu thị rõ ràng.

Mà lại ở giữa hai nơi này, nhất định có không ít hung hiểm, đẳng cấp bây giờ của Tống Diệp chỉ có một cấp, đoán chừng không có đi được bao xa liền "Ngỏm".

Cho nên tấm 【Thiệp mời của Huyền Thanh cung】này cũng chỉ có thể cất vào trong ba lô, tạm thời không có tác dụng.

Nhưng mà, Tống Diệp vẫn rất hiếu kỳ, thế giới bên ngoài thôn đến tột cùng là trông ra sao.

Sau đó, hắn đi thêm mấy chục mét về phía sườn núi nhỏ nơi xa kia.

Đột nhiên, "Ầm!" Một tiếng, trán của hắn dường như đυ.ng phải một bức tường trong suốt, bị cản lại, lập tức, trong đầu hắn xuất hiện tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi còn chưa có thỏa mãn điều kiện ra thôn, không thể rời khỏi thôn Thu Ngữ!"

Lúc này Tống Diệp mở "Tân thủ công lược" ra xem xét, thế mới biết, muốn rời khỏi Tân Thủ thôn phải thỏa mãn ba điều kiện:

Thứ nhất, cấp bậc của người chơi cần đạt tới cấp 10.

Thứ hai, cần tích lũy hoàn thành mười nhiệm vụ tân thủ thôn.

Thứ ba, cần cùng với 5 người chơi khác tiến hành một lần luận bàn võ nghệ.

Muốn hoàn thành hai điều kiện ở trên đều rất đơn giản, Tống Diệp cảm thấy không cần vài ngày là có thể hoàn thành toàn bộ, nhưng tới điều kiện thứ ba hắn lại làm không được.

Dù sao, bây giờ ở Tân Thủ thôn thậm chí toàn bộ đại lục Huyền Doanh, cũng chỉ có một người chơi là hắn thôi, hắn đi nơi nào tìm người chơi khác luận bàn võ nghệ đây hả!

Nói cách khác, cái điều kiện thứ ba này, chỉ có một mình hắn thì không thể hoàn thành được!

Nhưng hắn cũng không lo lắng quá nhiều, dù sao hắn cảm thấy, chính mình cũng không một thân một mình ở đây quá lâu, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ giống như những người chơi khác, bị cưỡng chế logout khỏi trò chơi, hoặc là rất nhanh sẽ có người chơi khác đăng nhập.

Hắn nghĩ thầm chắc chỉ trong hôm nay, lại hoặc là mấy giờ hoặc là nửa giờ sau, hắn sẽ bị cưỡng chế logout thôi.

Hắn phải nắm chắc thời gian, lại làm thêm mấy cái nhiệm vụ nữa để tiếp tục mở rộng ưu thế!

Hôm nay hắn đã hoàn thành chỉ tiêu ba cái nhiệm vụ, thu được một điểm thuộc tính.

Thuộc tính của người chơi chia thành hai loại: 【khí huyết】 và【tinh phách】

Khí huyết giá trị là cường độ thân thể, mà tinh phách giá trị thì là sức chịu đựng của thân thể.

Để nói rõ thì có thế nhìn vào kỹ năng duy nhất của Tống Diệp là "Thiên Băng Địa Liệt Trảm" để thuyết minh, khí huyết giá trị cao thấp, quyết định sát thương của Thiên Băng Địa Liệt Trảm, mà tinh phách giá trị cao thấp, lại quyết định trong khoảng thời gian ngắn Tống Diệp có thể thả mấy lần Thiên Băng Địa Liệt Trảm!

Hai hạng thuộc tính này của Tống Diệp đều có giá trị ban đầu là 10 điểm, hôm nay được một điểm, Tống Diệp cho thêm vào【khí huyết giá trị】, biến thành 11 điểm.

Sau đó, hắn lập tức đi tìm một con sói hoang để thử xem sát thương của hắn: Thiên Băng Địa Liệt Trảm!

Chỉ một chiêu, thanh máu của sói hoang đã trống rỗng hơn một nửa, sát thương ném mấy con phố so với lúc ban đầu!

Thời gian còn lại, Tống Diệp tản bộ quanh thôn nhỏ , chờ đợi nhiệm vụ tùy cơ đổi mới.

Nhưng mãi cho tới lúc chạng vạng tối, danh sách nhiệm vụ mới xuất hiện một cái nhiệm vụ tên 【gánh nước】, muốn đi giúp Trương đại thẩm ở thôn đông gánh hai thùng nước, sau khi hoàn thành se được cộng 100 điểm kinh nghiệm giá trị.

Trời sắp tối rồi, cái bụng Tống Diệp cũng bắt đầu kêu lên.

Hắn là dùng thực thể đăng nhập thế giới này, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy đói khát.

Hắn vốn cho rằng chỉ là mạng lag, chậm nhất là trước buổi tối nay là hắn có thể logout khỏi thế giới này, không nghĩ tới trời tối, hắn còn bị nhốt ở đây.

GIờ thì trời tối rồi, ngủ chỗ nào đều thành một vấn đề.

Trong cái thôn nhỏ này lại không có khách sạn, trong balo của hắn cũng không có ngân lượng, còn may là hôm nay câu được một con cá La Phi, cũng coi như còn tươi ngon.

Tống Diệp lập tức lấy con cá La Phi kia ra, lấy nguyên liệu tại chỗ, nướng chín, giải quyết cơn đói.

Sau khi ăn xong cá nướng, bầu trời cũng đã phủ lên tấm màn đen, ánh trăng trong sáng chiếu rọi xuống dưới, trong miệng Tống Diệp gậm một cọng cỏ đuôi chó, dựa lưng vào một gốc cây đa to trong thôn.

Tối nay hắn cũng chỉ có thể lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường.

Biết đâu đấy, chờ lúc hắn tỉnh ngủ, thì hắn đã trở lại Hải Lan tinh.

Đêm đã khuya, xung quanh yên lặng như tờ, thỉnh thoảng nghe đến vài tiếng chó sủa, Tống Diệp cũng không biết chính mình ngủ từ lúc nào.

. . .