Chương 8: Nhặt xác

Hai mắt nàng nhắm chặt, màu da trắng bệch, nhưng nhan sắc cực xinh đẹp, chim sa cá lặn, xinh đẹp hơn nhiều so với vị Tô tiên sư mà hắn đã gặp trước đó!

Tống Diệp không khỏi nhớ tới lời bài hát: "Trên trời rơi xuống cái Lâm muội muội!"

(*Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng)

Tuy nhiên, nàng không nhất định họ Lâm.

Tống Diệp gọi nàng vài tiếng, nhưng không thấy nàng ta tỉnh dậy, có vẻ bị nội thương rất nặng.

Không có cách nào, Tống Diệp đành phải nhặt nàng về nhà trước.

Lúc làm ra hành động “nhặt xác” này, Tống Diệp cũng không có ý nghĩ linh tinh gì cả.

(Nhặt xác: từ ngữ mạng chỉ việc đưa những người say mang đi để thực hiện việc xx)

Dù sao nàng tuy đẹp đấy nhưng cũng chỉ là một cái NPC thôi, hắn cái "Người chơi" này và NPC hẳn là "Con đường không xứng đôi"

Đương nhiên, hắn cũng chưa thử qua.

Căn nhà mà Tống Diệp đang ở bây giờ, kỳ thật cũng là một khu nhà nhỏ sau quán trà. Trong sân có một cái nhà gỗ rất đơn sơ.

Trong phòng chỉ có một cái giường gỗ, cho nên Tống Diệp nữ tử váy đen này nằm ngang lên giường.

Lúc này, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Sau khi quan sát một hồi, Tống Diệp phát hiện bộ váy đen trên người nàng có vẻ là một bộ phận trên người, bởi vì nó dán chặt với làn da không một khe hở.

Hắn thử thò tay lôi kéo cái váy kia, quả nhiên không thể kéo ra.

Đương nhiên hắn chỉ thuần túy là hiếu kỳ thôi, cũng không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào khác.

Tống Diệp nghĩ, vị nữ tử váy đen này cũng là một người tu chân, dù sao rơi từ trên trời xuống cũng đủ biết đây không phải nữ tử tầm thường.

Có lẽ nên tìm thầy lang khám cho nàng ta, cũng không biết thầy lang trong thôn có thể chữa trị thương tổn của người tu chân hay không.

Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu đen chợt léo lên, bộ váy đen trên người nữ tử kia thế mà bắt đầu chậm rãi biến mất, chậm rãi từ trên người nàng rút đi.

Cho đến nàng không mảnh vải che thân, cùng lúc đó, nàng ta mở bừng hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Tống Diệp cuống quít giải thích nói, "Cô nương, quần áo trên người của ngươi cũng không phải ta cởi, mà là tự biến mất."

Nữ tử cũng không để ý tới Tống Diệp, mà lẩm bẩm một mình: "Xem ra, thương thế của ta thật sự rất nặng, ngay cả Huyền Uyên Cửu U Y đều biến mất!"

Nàng tựa hồ cũng không quan tâm việc không mảnh vải che thân ngồi ở trước mặt Tống Diệp, không hề che che lấp lấp, phần khí độ này, Tống Diệp cũng phải cho nàng viết một cái chữ phục!

Qua một hồi lâu, nữ tử kia mới ngẩng đầu nhìn Tống Diệp một cái, nói: "Cám ơn ngươi mang ta về đây, ta có thể ở chỗ này của ngươi nghỉ ngơi mấy ngày được không!"

Tống Diệp gật đầu nói: "Có thể!"

Hắn vốn muốn hỏi, có cần lấy một bộ quần áo cho nàng mặc không, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.

Dù sao, nàng đều không ngại, hắn cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra.

Mọi người đều là quân tử nha, thẳng thắn đối đãi lại có làm sao!

Nữ nhân kia tựa hồ thật không có ý định mặc quần áo, cứ như thế mà muốn nằm xuống, trước ngủ một giấc.