Chương 13: Tặng Cô Một Món Quà Lớn

Cao Thịnh dạ một tiếng rồi đi đến trước mặt Vương Kim Thành và Mạc Phi Y: “Ông chủ Vương, xin mời.”

“Không cần ngài Giang giúp thuê phòng, tôi cũng có một phòng riêng trong Ám Dạ Cung, nếu ngài Giang tác thành thì tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.”

Vương Kim Thành cười ha ha, bắt lấy cánh tay gầy yếu của Mạc Phi Y, kéo cô ra ngoài: “Đồ gái điếm, hôm nay nếu cô không biểu hiện tốt cho ông đây thì xem tôi hành chết cô như thế nào!”

Con ngươi của Mạc Phi Y rũ xuống, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực của Vương Kim Thành: “Không đâu, trước đây là do tôi không biết điều, lần này tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn phục vụ ngài.”

Thấy Mạc Phi Y thành thật như vậy, Vương Kim Thành đắc ý cười to vài tiếng rồi nắm lấy cánh tay của cô đi ra khỏi phòng riêng của Giang Lệ Hình.

Ánh mắt sâu xa của Giang Lệ Hình nhìn theo bóng lưng khuất dần của Mạc Phi Y, xoay người ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

“Bật camera giám sát trong phòng Vương Kim Thành lên.”

Rất nhanh, một màn ảnh chiếu phim lớn trong phòng của anh hiện lên toàn bộ hình ảnh trong phòng Vương Kim Thành, khi nhìn thấy Mạc Phi Y yên lặng bò lên giường lớn của Vương Kim Thành, đuôi lông mày sắc bén của Giang Lệ Hình hơi nhíu lại.

Con gái của Lạc Thiên Thành quả nhiên đê tiện!

Giang Lệ Hình cười nhạo một tiếng rồi cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, định từ từ thưởng thức những động tác kế tiếp.

Vương Kim Thành đẩy Mạc Phi Y lên giường, vừa cởi dây lưng quần, vừa gấp không chờ nổi bổ nhào tới: “Con đàn bà này, để cô chạy thoát, cuối cùng bây giờ vẫn rơi vào tay tôi, hôm nay xem tôi có hành chết cô không.”

Mạc Phi Y nở nụ cười mềm mại quyến rũ, không hề giãy giụa, cố nhịn cảm giác run rẩy buồn nôn, bình tĩnh vươn tay mò tới chiếc túi xách bị ném sang một bên.

Nhưng tay của cô còn chưa chạm vào túi xách thì cổ tay mảnh khảnh lập tức bị ông ta bắt lấy.



Vương Kim Thành nở nụ cười ghê tởm: “Con đàn bà này, cô muốn tìm cái gì?”

Mạc Phi Y bình tĩnh lại và mỉm cười: “Vương tổng, tìm bαo ©αo sυ không được à? Tốt xấu gì ngài cũng là người đã có vợ, nếu lòi ra một đứa con thì ngài không sợ phiền phức sao?”

Đôi mắt của Vương Kim Thành nhìn cô đầy nghi ngờ, thấy khuôn mặt tươi cười của cô, hoàn toàn không miễn cưỡng chút nào, liền đưa tay vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi châm chọc: “Ông đây cứ tưởng cô thuần khiết thế nào, hóa ra cũng chỉ là thứ rẻ mạt để người ta chơi đùa.”

Có thể để bαo ©αo sυ trong túi xách, chậc chậc, không biết đã bị đàn ông chơi bao nhiêu lần, mất công hắn đỡ một dao cho đồ rẻ mạt này.

Tưởng tượng đến cảnh tối quả bị đâm một dao, lòng trả thù của Vương Kim Thành càng hung ác hơn, anh ta bắt lấy mặt của Mạc Phi Y rồi hôn lung tung lên.

Mạc Phi Y nhân lúc anh ta không đề phòng, nhanh chóng cầm lấy túi sách và lấy thuốc mê đặc hiệu ra.

May mắn là trong túi xách của cô luôn mang theo thứ này, nếu không cô không biết đối phó với tên khốn nạn này thế nào.

“Bộp!”

Tác dụng của thuốc mê trong tay Mạc Phi Y rất nhanh, chỉ châm vào một ít, thân thể mập mạp của Vương Kim Thành nhanh chóng đè gục lên người cô.

Nhìn Vương Kim Thành ngất xỉu, Mạc Phi Y thở hổn hển vài hơi rồi vội vàng đẩy đống thịt trên người ra và chạy khỏi phòng.

Trong video, Cao Thịnh nhìn thấy Mạc Phi Y bỏ chạy, vội xin chỉ thị của Giang Lệ Hình: “Cậu chủ, bây giờ tôi đi bắt người phụ nữ kia về.”

Giang Lệ Hình mỉm cười, ý bảo không cần: “Cắt hình ảnh vừa rồi lại, chờ lát nữa tặng cho cô ta một món quà lớn.”



Mạc Phi Y chạy một hơi ra cửa hội sở, nhanh chóng ngoắc một chiếc taxi rồi nhanh chóng chui vào trong.

Cô không dám quay lại xem, sợ Vương Kim Thành đột nhiên tỉnh lại bắt cô, Càng sợ người của Giang Lệ Hình đuổi theo cô không tha, cho nên cô chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Nhưng sau khi cô chạy ra thì đột nhiên lại bối rối không biết làm sao.

Có tác dụng không?

Tính mạng của em gái còn đang nằm trong tay Giang Lệ Hình, anh không mở miệng, chỉ sợ cả Vân thành không ai dám thu nhận chị em bọn cô, đến cuối cùng thì chị em các cô cũng chỉ có thể rơi vào kết cục chết thảm trên đường.

Nhưng cho dù là như vậy, làm sao cô có thể cam tâm để người khác tùy ý đùa giỡn?

Cô còn người mình yêu là anh An Duệ, An Duệ còn đang đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ cưới cô.

Nếu cô bị Vương Kim Thành vấy bẩn thân thể thì tia hi vọng cuối cùng của cô cũng không còn.

“Cô ơi, cô muốn đi đâu?” Tài xế phía trước nhìn Mạc Phi Y chậm chạp không chịu mở miệng, không nhịn được quay đầu lại hỏi.

Mạc Phi Y khẽ thở dài: “Tiểu khu Giang Dương.”

An Duệ đang thuê nhà với bạn học ở tiểu khu Giang Dương, bây giờ Mạc Phi Y muốn gặp anh ấy, rất muốn rất muốn.

Meet yourself first, then others.

先遇见自己,再遇见别人。