Chương 17: Ác Mộng

Nhìn người phụ nữ trên giường cắn răng không nói một lời, Vương Kim Thành trong lòng toát ra lửa giận, nhịn không được lại đánh Mạc Phi Y một roi.

Roi này tuy làm bằng da, nhưng bên trên có gai ngược nhọn hoắt, hai roi quất xuống, trước ngực Mạc Phi Y đã có máu thấm ra, xem mà thấy ghê người.

Cao Thịnh đứng ở trước màn hình có chút không đành lòng nhìn về phía Giang Lệ Hình, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, có lẽ cô gái này thật sự không biết ba mình ở nơi nào?”

Cao Thịnh cầu tình, lại chỉ đổi lấy một tiếng cười nhạo của Giang Lệ Hình: "Lời nói của cô ta anh tin sao?”

Cao Thịnh nghe vậy, vội vàng xấu hổ lùi lại một bên, không dám lên tiếng, Giang Lệ Hình đây là đang giằng co với Mạc Phi Y, chắc cô gái nhỏ này còn có chuẩn bị.

“Đi thông báo với Vương Kim Thành một tiếng, đổi cái gì mới mẻ một chút, đừng hành hạ chết người là được.”

"Vâng!" Cao Thịnh thở dài, vừa định lui xuống, đột nhiên thoáng nhìn thấy Giang Lệ Hình vốn đang ngồi lười biếng bỗng dưng ngồi thẳng thân mình.

Anh ta kinh ngạc quay đầu lại, không kìm được trợn tròn hai mắt.

Nhìn thấy Mạc Phi Y trên màn ảnh, sau khi ăn mấy roi của Vương Kim Thành, bất ngờ phun ra một ngụm máu, cả người hôn mê.

Máu tươi đỏ thắm tuôn ra trên ga giường trắng tinh, nhìn thấy ghê người.

“Cậu chủ, Mạc Phi Y ngất đi rồi.” Thấy tình cảnh như vậy , Cao Thịnh nhịn không được xin chỉ thị: "Có nên kêu Vương Kim Thành dừng tay?”

Giang Lệ Hình trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi từ trên sô pha đứng lên: " Gọi Lâm Tông Việt.”



……

Mạc Phi Y mơ một giấc mơ đáng sợ.

Đó là năm cô mười tuổi, lần đầu tiên gặp Giang Lệ Hình, ngày đó, cô vô tình xông vào phòng thí nghiệm của ba, nhìn thấy một cậu bé cả người bê bết máu bị trói ở trên bàn phẫu thuật.

Nhìn thấy cậu bé đau đớn như vậy, lập tức Mạc Phi Y nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến lúc cô bị cha mình phát điên trói trên bàn giải phẫu, làm đủ loại thí nghiệm vào người.

Cô muốn cứu anh, cô không muốn những người khác cũng phải chịu đau đớn giống mình.

“Nhớ kỹ số điện thoại này, đây là số điện thoại riêng của ba tôi, cậu gọi đi, ông ấy sẽ dẫn người tới đây.” Cậu bé nhẹ giọng dặn dò Mạc Phi Y.

Mạc Phi Y gật đầu, ánh mắt cậu bé kia tràn ngập mong đợi đã in sâu ở trong đầu cô.

Cô nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện thoại, điện thoại truyền đến thanh ấm áp của một người đàn ông trung niên.

Nhưng mà, cô chưa nói hết lời thì bị một bàn tay đã nhanh chóng bịt kín miệng cô, ngay lúc điện thoại rơi xuống mặt đất, cô hôn mê bất tỉnh.

Lần nữa tỉnh lại, cô hai bàn tay trắng, nhà không còn, ba cô cũng đã chết, chỉ còn lại đứa em gái nửa chết nửa sống, còn có một người cậu họ có ý đồ xấu đối với cô.

“Cô chính là kẻ lừa đảo, Mạc Phi Y, cô không xứng được tôi tha thứ!”

Trong bóng đêm, hai mắt tràn ngập kì vọng kia của cậu bé nháy mắt biến thành vẻ hung ác và oán độc trong mắt Giang Lệ Hình, cặp mắt kia như bị nhiễm độc, đâm thẳng vào trong lòng cô, khiến cô sợ hãi đến thét chói tai ra tiếng.



“Không, tôi không ——”

Mạc Phi Y hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại.

“Tỉnh rồi sao? Tỉnh là tốt rồi.”

Lâm Tông Việt nhìn thấy Mạc Phi Y đã tỉnh lại, vội vàng nói với Giang Lệ Hình ở sô pha bên cạnh: “Cô gái này bị thiếu máu, mấy roi kia của Vương Kim Thành thật sự tàn nhẫn, nếu không phải cậu kịp thời ngăn cản, cô gái này sợ là sẽ không nhìn thấy nổi mặt trời của ngày mai.”

Mạc Phi Y ngơ ngác nghe thấy giọng nói bên cạnh, bất giác nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện.

Giang Lệ Hình kịp thời ngăn cản Vương Kim Thành? Sao cô lại cảm thấy vô cùng buồn cười?

Người đưa cô đến tay tên biếи ŧɦái Vương Kim Thành, người ám chỉ cho phép ông ta có thể tùy ý tra tấn cô là ai?

Đây là đang diễn cái gì? Lạt mềm buộc chặt? Hay là đánh một cái tát rồi cho một trái táo ngọt?

Nhìn thấy trong mắt Mạc Phi Y mang theo mấy phần khinh thường, khóe môi Giang Lệ Hình mím chặt chậm rãi nhếch lên: “ Cô Mạc thà chết cũng không chịu nói ra ba cô đang ở đâu đúng phải không?”

Có lẽ là bởi vì bị tra tấn đến mức độ này, Mạc Phi Y đã không còn gì sợ hãi, cô nhịn không được nắm chặt tay, cắn răng trừng mắt nhìn Giang Lệ Hình.

“Tôi nói với anh lần này là lần cuối, tôi không biết ba tôi đang ở đâu, tôi còn hận ông ta hơn cả anh, nếu tôi biết ông ta ở đâu, tôi đã sớm khiến ông ấy ngồi tù rồi, thậm chí nếu anh muốn đánh đến chết, tôi còn có thể lấy roi đưa anh, anh tin hay không?”

Nhưng một lúc lâu sau, người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, không khí lạnh lẽo như băng dần dần tản ra, càng ngày càng trầm xuống.