Chương 17: GIẢI THOÁT.

[ Hàng đâu?]

Vân Hi lạnh lùng nhìn Quách Sở cô là đang muốn đánh nhanh rút gọn không muốn nhiều lời.

[ Khẩu khí cũng được lắm. Nhưng bây giờ tôi không muốn giao nữa]

Quách Sở giao lại cặp táp cho tên đàn em phía sau rồi nhìn Vân Hi nham nhở nói..

[ Lí do?]

Vân Hi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Quách Sở giọng nói đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn

[ Rõ ràng khi đưa ra điều kiện giao dịch đã nói rõ là thân tín hai bên cùng ra mặt. Giờ thì sao Âu Ảnh Quân lại sai tới một con đàn bà là ý gì đây]

Quách Sở nhìn Vân Hi khinh khỉnh nói..

[ Ra là vậy sao?]

Vân Hi cười nhạt rồi nhìn qua Mạc Dũ..

Mạc Dũ dường như đã hiểu ý cô, hắn nhếch môi rồi tiếp lời Vân Hi..

[ Vậy là Quách Sở anh đã lầm to rồi. Người đến nhận hàng đây chính là thân tín nhất của Lão Đại chúng tôi]

[ Thân tín của Âu Ảnh Quân chẳng phải là Lãnh Phong sao?]

Quách Sở cau mày nhìn Vân Hi rồi nhìn qua Mạc Dũ..

Mạc Dũ lại cười nham nhở rồi nói..

[ Đúng là Lãnh Phong là thân tín của Lão Đại nhưng người này còn thân hơn. Đích thân Âu Nhị Phu Nhân ra mặt nhận hàng còn chưa đủ nể mặt các người sao?]

Nghe Mạc Dũ nói xong Quách Sở liền nở một nụ cười gian tà rồi nói ...

[ Ra là Âu Nhị Phu Nhân.. đã nể mặt đã quá nể mặt rồi]

Nói xong anh giơ tay lên búng tay một cái..

[ Tách..]



Sau đó mười mấy tên đàn em phía sau Quách Sở liền rút súng ra chĩa về phía Vân Hi.

Quách Sở dứt khoát ra lệnh..

[ Bắn]

[ Đoàng..Đoàng..Đoàng..Đoàng..Đoàng]

Lần lượt những tiếng súng vang lên Vân Hi vì nhanh nhẹn cảnh giác nên đã nhanh chóng tránh được đường đạn đi tới, cô nấp vào phía sau một container âm thầm thâm dò tình hình bên ngoài..

Mạc Dũ cũng đang nấp đối diện cô. Anh nhấn nút trên tai nghe truyền tin cho Lãnh Phong rồi rút ra khẩu súng M1911 phòng thủ..

[ Đoàng..đoàng..đoàng..đoàng]

Lại một loạt đạn bay về phía cô, biết đã bị phát hiện cô rút súng giấu dưới ống quần ra là khẩu P250 lên nòng và nhắm chính xác lần lượt ba tên đang lẩn quần trong tầm mắt của cô..

[ Đoàng.. Đoàng..Đoàng ]

Ba viên đạn ghim vào người ba tên đàn em của Quách Sở lập tức ngã ra đất

[Đoàng ..Đoàng]

Mạc Dũ cũng đã hạ được hai tên , giờ chỉ còn sáu tên đàn em và Quách Sở..

Vân Hi đang nấp sau thùng Container nhắm vào mục tiêu là Quách Sở chuẩn bị bóp cò thì ..

[Đoàng]

Cô ôm lấy ngực phải đang không ngừng chảy máu, cô bị tay súng bắn tỉa hạ, cũng may viên đạn bay lệch qua phải nếu không lúc này e là cô đã mất mạng ...

Cô vội di chuyển sang nấp chổ khác tránh sự truy tìm của Quách Sở..

Nhưng trước mắt cô dần dần trở nên mơ hồ, cô loạng choạng rồi ngã người xuống đất trước khi bất tỉnh cô vẫn không tỏ ra chút sợ hãi nào mà còn nở một nụ cười mãn nguyện..

[ Cuối cùng thì cô cũng được giải thoát rồi..]

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Trong căn phòng một màu đen huyền bí, Âu Ảnh Quân đang ngồi trên sô pha cầm ly rượu trong tay lắc nhẹ..



Anh nhìn người đàn ông trước mặt lạnh lùng lên tiếng..

[ Sao rồi?]

[ Đã xử hết rồi, Vân Hi bị thương ,vết thương do đạn bắn đến bệnh viện không tiện nên đã đưa về nhà xử lý rồi ]

Lãnh Phong bình thản trả lời anh.

Âu Ảnh Quân uống một ngụm rượu rồi âm giọng nhẹ nhàng nói..

[ Sai Annie qua điều trị cho cô ta]

Lãnh Phong nhìn Âu Ảnh Quân chần chừ một lúc rồi hỏi anh..

[ Cậu đã biết chắc chắn phía lão Triệu sẽ giở trò, ông ta là muốn trừ khử thân tín bên cạnh cậu trước vậy tại sao còn để một mình Vân Hi đi..]

[ Nếu không để cô ta đi, vậy người nằm trên giường bây giờ chính là cậu rồi]

[ Nhưng suýt chút nữa cô ấy đã mất mạng, cậu rõ ràng biết là nguy hiểm mà vẫn đẩy người ta vào chỗ chết. Cậu căn bản có thể phái người âm thầm đi theo hổ trợ nhưng cậu vẫn không làm.Người ta có đắc tội với cậu sao? Tại sao cậu lại ghét cô ta như vậy?]

Lãnh Phong như bùng nổ anh tức giận nhìn Âu Ảnh Quân chất vấn..

Âu Ảnh Quân nhếch môi rồi cợt nhả nói..

[ Chẳng phải tôi đã sai người đến ứng cứu kịp thời rồi sao? Chẳng qua chỉ là đang xem thời gian qua cô ta đã học được những gì rồi thôi. ]

[ Âu Ảnh Quân cậu đúng là máu lạnh. Người ta chống đối cậu, cậu liền xem người ta như đồ chơi mà âm thầm điều khiển. Cậu đối với ai như thế nào tôi chưa từng ý kiến, nhưng lần này cậu đã quá quá đáng rồi. Cậu chính là ép người ta trước, bị người ta khinh thường liền khiến người ta sống không bằng chết]

Âu Ảnh Quân hướng ánh mắt lãnh khốc nhìn Lãnh Phong âm trầm hỏi ..

[ Cậu có ý với cô ta?]

[ Nếu có, tôi không đơn giản chỉ nói mấy lời đó với cậu.]

Lãnh Phong lạnh lùng đáp trả anh rồi tức giận bỏ ra ngoài.

Âu Ảnh Quân một mình trong phòng, anh uống cạn rượu trong ly rồi đi đến hộc tủ gần đó lấy ra một con dao bấm nhỏ..

Anh nâng niu một lúc rồi nở nụ cười nửa miệng mang đầy hàm ý sâu xa..