Chương 2: ÂU THIẾU PHU NHÂN!

Sau buổi gặp mặt khủng khϊếp tối qua làm tâm tình Âu Ảnh Quân sáng sớm như đã muốn gϊếŧ người, lần đầu tiên trong đời lại bị một người phụ nữ làm mất hứng đến như vậy, nhìn gương mặt cam tâm tình nguyện đến rơi nước mắt của cô cứ như là bị nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan vậy, càng nhìn càng chán ghét..

Trước khi ra ngoài anh đã căn dặn người hầu nhốt cô lại không cho ra khỏi phòng, cũng không cho ăn uống bất cứ thứ gì, chọc giận Âu Ảnh Quân đúng là phải lãnh hậu quả khó lường..

[ Phu nhân mời ăn sáng ]

Nữ người hầu đặt đĩa thức ăn sáng xuống bàn rồi cúi đầu cung kính trước Thần Thục Nghi

[ Được rồi cô lui xuống đi]

Thần Thục Nghi điềm đạm nói rồi dùng bữa sáng của mình

[ Phu nhân, thiếu gia vừa đưa một cô gái về Dinh Thự, người đã biết chưa?]

Nữ hầu gái không rời đi ngay mà nhỏ giọng thì thào với Thần Thục Nghi

[ Đưa về khi nào]

Thần Thục Nghi vẫn nhàn nhã dùng bữa sáng giọng nói lạnh nhạt hỏi

[ Dạ là hôm qua, tối qua còn ghé qua phòng của cô ta]

Thần Thục Nghi đã nắm rõ mọi chuyện, cô phất tay cho nữ hầu gái lui xuống rồi khẽ nở một nụ cười nhạt..

Ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài như thường lệ..



Thần Thục Nghi là Phu Nhân của Âu Ảnh Quân cả hai được tái hợp dưới hôn ước giữa hai gia tộc Thần- Âu.

Năm vừa tròn 18 tuổi cô đã được gả cho Âu Ảnh Quân, cô là người trầm tĩnh ít nói, dáng người thanh tao mộc mạc, gương mặt lại xinh đẹp cao quý khiến ai nhìn vào đều phải trầm trồ trước nhan sắc của cô.

Thần Thục Nghi gả cho anh được năm năm, nhưng suốt năm năm qua luôn phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ anh, cô yêu anh nhưng sự vô tâm tàn nhẫn của anh sớm đã gϊếŧ chết tình cảm trong lòng cô rồi.

Ở cái dinh thự to lớn của Âu Ảnh Quân này mang danh phận Âu Thiếu Phu Nhân mọi người hằng mơ ước nhưng mấy ai biết được đây chính là địa ngục trần gian đối với Thần Thục Nghi. Hôn nhân không tình yêu, ai yêu nhiều chính người đó lại chịu thiệt thòi lớn nhất. Cô chán ghét nơi này, cô căm hận Âu Ảnh Quân nhưng số trời sớm đã an bày cô chẳng thể nào có thể rời khỏi đây..

...----------------...

[ Âu tổng số hàng bên phía lão già Ngô Hinh đã chuẩn bị xong hết cả rồi, ngày mốt lão sẽ cho thuyền vận chuyển về phía nam biển A, chúng ta sẽ đích thân hành động hay là...

[ Báo cáo cho bên kia, tôi không rảnh để giải quyết mấy chuyện cỏn con này]

Âu Ảnh Quân bực dọc cắt ngang lời Mạc Dũ rồi phất tay cho hắn lui ra ngoài.

Cả ngày hôm nay anh như đang phát điên lên vậy, trong đầu luôn luôn hiện lên ánh mắt lạnh lùng của Vân Hi nhìn mình tối qua khiến anh không thể nào tập trung vào bất cứ chuyện gì.

Anh chính là đang thẹn quá hóa giận cứ nghĩ cô sẽ như bao cô gái khác lúc đầu giả vờ chống cự khóc lóc van xin sau đó thì lại âm thầm buông xui rồi nhào vào lòng anh. Ấy vậy mà cô lại hoàn toàn ngược lại, cô kiêu ngạo đáp trả từng câu nói của anh, dùng ánh mắt lãnh băng nhìn anh không chút kiêng dè hay sợ hãi, một cô gái ngỗ nghịch lại cả gan dám chống lại anh đúng là đang xem trời bằng vung mà ..

Âu Ảnh Quân nở một nụ cười mang theo tà khí rồi bấm điện thoại gọi cho ai đó, sau vài hồi chuông dài cũng có tín hiệu bên kia đã nhấc máy anh liền lạnh lùng ra lệnh..

[ Quán bar C. Tôi cho cậu 15 phút. Nếu không đến đừng trách Âu Ảnh Quân tôi không khách sáo]