Chương 56

Chàng thiếu niên lần đầu nếm thử mùi vị của tình yêu, cậu cũng rất muốn giữ khoảng cách để tránh lau súng cướp cò, đáng tiếc là có tâm nhưng vô lực. Vừa thấy Sở Tri Lục là cậu đã không nhịn được mà dính với cô, một nụ hôn là có thể bay mấy cả tiếng đồng hồ.

Sở Tri Lục ôm cổ cậu, tay cậu thì ôm một chiếc gối và ấn và hông vì sợ lau súng cướp cò.

Mặc dù cứng thì vẫn cứng, nhưng ít nhất nó sẽ không đau đớn như là khi thịt dán vào thịt nữa.

Có chiếc gối che đi, Triệu Tầm Dữ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn mười giờ tối, hai người mới từ từ rút khỏi trạng thái khó chia cắt. Triệu Tầm Dữ muốn đi tự giải quyết nhưng Sở Tri Lục lại ôm cổ cậu không cho động đậy

Cô thè lưỡi khẽ liếʍ từ môi đến hầu kết không ngừng lăn lên lăn xuống của cậu.

Triệu Tầm Dữ kêu rên một tiếng, sức ôm gối càng tăng thêm, hơi ngửa đầu lên trách: “Em phiền quá.”

Sở Tri Lục giận dỗi liếc nhìn và cắn một cái không nặng không nhẹ lên hầu kết của cậu, dùng hàm răng day day, triền miên và mờ ám.

“Ưm…”

Triệu Tầm Dữ buông gối ra, ôm chặt lấy cô như muốn trừng phạt, rất tức giận: “Em thật sự phiền chết đi được!”

Sở Tri Lục đẩy cậu ra: “Thế thì đừng chạm vào em.”

“Không muốn.” Triệu Tầm Dữ rì rầm: “Anh cứ thích làm phiền em đấy.”

Sở Tri Lục bắt chước cậu, hừ một tiếng.

Triệu Tầm Dữ lẩm bẩm: “Khó trách giáo viên không cho yêu sớm, thật sự là phá hủy lý trí của một người mà.”

Chỉ muốn ôm ấp hôn hít, rất khó tĩnh tâm để học hành.

Đêm nay, Triệu Tầm Dữ chìm vào giấc ngủ rất êm đềm, mơ đẹp đến tận sáng.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Tầm Dữ còn chưa ăn trưa đã đi ra ngoài với bạn thời thơ ấu của mình là Lý Dật. Không có mục đích gì khác, chỉ là cậu có một số vấn đề muốn xin lời khuyên của Lý Dật.

Sau mười một giờ, thời tiết bên ngoài rất nóng nực, bờ sông có rất nhiều trẻ con bơi lội và nghịch nước. Triệu Tầm Dữ nhìn thấy Hướng Phong đang ôm Hướng Lũy, nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp, cậu yên lặng tránh xa hai đứa bé.

Triệu Tầm Dữ và Lý Dật cởϊ áσ ra và xuống sông bơi vài vòng, sau khi hết hứng thú mới lên bờ ngồi.

Xung quanh cũng chỉ có cậu và Lý Dật là người lớn, những người khác đều là trẻ con dưới mười tuổi. Triệu Tầm Dữ không hề cảm thấy khó mở lời: “Lý Dật, cậu có còn là xử nam không?”