Chương 20: Lãnh lão gia

Màn chúc mừng sinh nhật bất ngờ này khiến cả Lãnh Tư Hàn và Bạch Vi đều giật mình. Nhưng cô nhóc cũng không quên lễ phép.

" Cảm ơn anh Tư Kỳ, cảm ơn em Mộc Nghi, cảm ơn bác quản gia Minh, cảm ơn bà ạ."

Sau khi chúc mừng sinh nhật Bạch Vi, Lãnh phu nhân đã chạy ngay tới ôm lấy cô bé nhỏ.

" Vi Vi à, con lớn nhanh quá, bà sắp không nhận ra con rồi."

Lãnh phu nhân xúc động. Đã mấy năm rồi bà chưa được gặp cô. Số lần bà được gặp gỡ cô từ khi cô được hắn nhặt về, chỉ đém trên đầu ngón tay.

Dù không phải cháu ruột, nhưng từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy Bạch Vi là một cô bé không chỉ dễ thương, mà còn lễ phép. Khi lần đầu tới đây vào năm cô 9 tuổi, bà đã rất yêu quý cô rồi.

" Bà, con nhớ bà lắm."

Hai người phụ nữ một già, một trẻ ôm lấy nhau mà hàn huyên.

" Mẹ à, con trai mẹ cũng mới về mà? Sao mẹ chỉ nhớ mỗi cô ấy vậy?"

Lãnh Tư Hàn thấy cô sau khi gặp được mẹ, liền quên luôn hắn, đến mẹ cũng chẳng quan tâm đến đứa con trai lớn này luôn. Hắn có chút tủi thân.

" Vậy tôi cũng ra vườn với hai đứa nhỏ đây, mấy người thự ở lại mà tâm sự với nhau."- Lãnh phu nhân cũng cứ vậy mà chuồn đi theo hai cô gái kia.

Thế là hai cô người con gái dẫn nhau đi ra sau vườn, để lại bà người đàn ông với một không khí căng như dây đàn.

" Bố, hôm nay là sinh nhật của Vi Vi, nên con muốn đưa cô ấy về đây, tiện thể muốn thưa với bố một chuyện."

Lãn lão gia nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Tư Hàn một lúc, rồi tiến lại gần, vờ như không nghe thấy câu hắn vừa nói.

" Ta vừa liên lạc được với bên nhà họ Thẩm, họ nói tuần sau có thể đồng ý xem mắt. Con gái họ cũng rất xinh đẹp, tài giỏi…"

" Bố…"- Lãnh Tư Hàn nhịn không được mà lên tiếng.

Lão gia ngước mắt lên nhìn hắn, thoáng lên vẻ khó chịu.

" Năm nay Bạch Vi cũng đã đủ mười tám tuổi rồi, con định đợi bốn tháng nữa, khi cô ấy tốt nghiệp rồi sẽ lập tức kết hôn."

Lãnh Tư Hàn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ông, không có vẻ gì là nói đùa.

Lãnh lão gia nghe thấy câu này của hắn, vẻ mặt lập tức thay đổi, dùng một tia lửa nhìn hắn.

" Anh, chuyện kết hôn là chuyện đại sự. anh đừng nóng vội như thế."

Lãnh Tư Kỳ lên tiếng, cố trấn an cả bố và anh trai. Anh đã quá quen thuộc với hoàn cảnh này.

Từ khi còn nhỏ, anh hai và bố luôn xảy ra những bất đồng từ những điều nhỏ nhất, tới những thứ lớn nhất. Lớn hơn chút nữa, anh hai vì không muốn yên vị quản lí công ty do chính người bố gây dựng lên vì hắn không muốn bản thân bị bất cứ ai kiểm soát. Thế là thừ năm mới 18 tuổi, Lãnh Tư Hàn một chàng thanh niên trẻ đã tự bươn chải, lăn lội ngoài giang hồ từ khi còn rất trẻ. Còn Lãnh Tư Kỳ thì ngược lại, anh chọn con đường yên vị ở lại gia tộc, giúp cha quản lí công ty suốt bao năm nay.

Vì đã lăn lội ngoài giang hồ từ sớm, nên Lãnh Tư Hàn mới gặp đủ các loại người. Nhưng vì mang danh con trai cả của Lãnh gia, nên vẫn không ít những con người đã lợi dụng Lãnh Tư Hàn mà muốn trèo cao. Cũng bởi thế mà hắn mới trải qua rất nhiều lần phản bội, nhiều lần chứng kiến những cảnh tượng đẫm máu phi pháp, khiến tới hắn bây giờ cũng trở nên máu lạnh.

Nhưng Lãnh Tư Kỳ cũng giỏi không kém. Vì là con riêng của lão gia và một ả tình nhân, nên anh không có quyền được thừa kế quá nhiều tài sản và cũng chưa bao giờ có sự công nhận từ cha. Nhưng dù vậy anh vẫn luôn cố lấy anh trai làm gương mà noi theo, luôn cố gắng mạnh mẽ lên từng ngày.

Quan hệ của anh và Lãnh Tư Hàn cũng rất tốt nên trong những cuộc cãi vã giữa hắn và cha, anh thường là người đứng ra giảng hòa.

" Anh đã suy nghĩ kĩ rồi. Bạch Vi là người con gái mà anh muốn ở bên cả đời."

Lãnh Tư Hàn vẫn một mực kiên quyết. Hắn đã gặp được cô, đã nhận nuôi cô, đã bảo vệ cô bao nhiêu lần, cũng vì hắn mà cô chịu nguy hiểm không ít. Bắn muốn giữ Tiểu Bạch Thỏ chỉ cho riêng hắn thôi.

" Mày đừng nói linh tinh với tao, Lãnh Tư Hàn."

Lão gia như nổi trận lôi đình khi nghe hắn nói như vậy, liền tức mình cầm lấy cậy gậy trong tay, định đánh vào người hắn thì bị Lãnh Tư Kỳ kịp thời đỡ lại.

" Anh, sức khỏe bố không tốt. Anh tạm thời đừng đề cập đến chuyện này."

Lãnh Tư Kỳ đá chéo mắt, ý bảo Lãnh Tư Hàn hãy né đi chỗ khác đi. Lãnh Tư Hàn nhìn người cha đã không còn khỏe mạnh của mình, tay ông vẫn run run nắm chặt cây gậy trong tay, đôi mắt vẫn nhìn hắn rất tức giận.

Lãnh Tư Hàn cũng đành thở dài. Thôi thì đành chờ thêm một thời gian, khi bố đã bình tĩnh lại đôi chút. anh sẽ bàn bạc thêm với cô về việc này vậy.

" Bố, lời con đã nói, con sẽ không bao giờ thay đổi."

Nói rồi, hắn quay lưng, rảo bước ra phía vườn nhà. Còn Lãnh lão gia thì tức tới nỗi cả người sắp không đứng vữa, phải để Lãnh Tư Kỳ đỡ ra sofa ngồi.