Chương 23: Kinh Khủng Vô Hình!

Mắt thấy còn lại tám đầu hồn tinh anh, 13 đầu hồn phổ thông, Tô Viễn không có ý định tiếp tục cho Khủng Bố Kỵ Sĩ, mà là chuẩn bị cho Nữ Quái Cú Mèo.

Bởi vì cho dù thêm điểm cho Kỵ Sĩ, trong thời gian ngắn cũng không giúp nó thăng cấp được.

Không bằng thăng cấp Nữ Quái Cú Mèo.

Theo thực lực dần mạnh lên, Nữ Quái Cú Mèo vẫn như cũ là cảnh giới 【 Sơ cấp 】, đã không theo kịp nhu cầu của hắn

Xoát!

Từng khoả linh hồn khô lâu tiếp tục dung hợp

Hình thái và đẳng cấp Nữ Quái Cú Mèo đang nhanh chóng thay đổi.

Từ sơ cấp (5/15) đạt đến trung cấp (40/40), lại từ trung cấp đạt đến cao cấp (95/100).

Cuối cùng, tất cả hồn phách khô lâu đều tiêu sạch sẽ.

Trên thân Nữ Quái Cú Mèo xảy ra biến hoá long trời lỡ đất.

...

Thủ vệ tên: Quỷ Dị Cú Mèo

Số lượng: 1.

Đẳng cấp: Cao cấp ( Không thể thăng cấp cùng gian phòng ).

Thanh điểm kinh nghiệm: (95/100).

Phẩm chất: Hiếm thấy.

Giới thiệu: Cú mèo có thể mang tới điềm không lành, tiếng kêu của nó có nhất định năng lực nguyền rủa, có thể để hành vi người ta chậm chạp, giữa đêm khuya khoắt tầm nhìn của nó có thể đạt đến hai trăm mét.

...

Tô Viễn nhẹ hít hơi.

Cùng một dạng Kỵ Sĩ Thối Rửa, tên cũng xảy ra thay đổi.

Từ 【 Nữ Quái Cú Mèo 】 đã biến thành 【 Quỷ Dị Cú Mèo 】!

Mấu chốt là, tiếng kêu của nó thế mà ẩn chứa sức mạnh nguyền rủa?

Này liền rất xịn nha!

Tô Viễn lần nữa nhìn từ trên xuống dưới.

Bây giờ trong tất cả thủ vệ, nhìn một vòng, yếu nhaast đã trở thành Khô Lâu Binh.

Khô Lâu Binh chỉ là cảnh giới trung cấp!

"Đáng tiếc Khô Lâu Binh chỉ có thể thông qua căn phòng lên cấp mà thăng cấp, chờ đã, có thể hợp thành hai cái Khô Lâu Binh thành một hay không?"

Ý tưởng hắn lại đột phá.

Tô Viễn triệu hoán đầu Quỷ Dị Cú Mèo kia xuống, chỉ thấy bề ngoài nó thay đổi rất nhiều, thân thể một mảnh đen nhánh, so với trước đó thì to gấp đôi, gương mặt vẫn là con người, chỉ bất quá trên người có thêm mội ít khói đen không lành, một đôi mắt lộng lẫy mà quỷ dị, nhìn qua để cho người ta có một loại rùng mình không hiểu thấu.

Hắn lần nữa khống chế cú mèo bay lên không trung.

Phạm vi thị lực Quỷ Dị Cú Mèo trực tiếp đặt đến hai trăm mét, hơn nữa so trước đó càng thêm rõ ràng.

Tô Viễn thử lượn quanh không trung một vòng, vô cùng hài lòng.

Mắt nhìn thời gian, bất tri bất giác đã đến nửa đêm mười một giờ.

Hắn lại lấy một khối thịt rắn, nướng trong sân.



Bây giờ tất cả đã đi vào quỹ đạo.

Coi như cái Khô Lâu Lĩnh Chủ kia tự mình tới, hắn cũng đếch sợ.

"Có lẽ ta cũng có thể chủ động xuất kích, nhưng mà sau khi Hắc Thuỷ Thuỷ Hoàng rời khỏi nước còn có thể bảo trì bao nhiêu phần thực lực thì khó nói."

Mày hắn nhăn lại.

Bây giờ không thể nghi ngờ Hắc Thuỷ Thuỷ Hoàng là một cái thủ vệ mạnh nhất.

Không có chỗ dựa là Thuỷ Hoàng, đối mặt Khô Lâu Lĩnh Chủ bí ẩn kia, hắn thật có chút bỡ ngỡ.

Tô Viễn một bên nướng đồ, một bên mở ra diễn đàn.

Một ngày trôi qua, trong diễn đàn lần nữa xuất hiện không ít oanh động.

Vô số người đang nghị luận sôi nổi.

"Các vị, ngày hôm qua ta cảm thấy quái vật dường như có trí trí khôn a!"

"Ta thấy cũng có khả năng, có lẽ chúng ta có thể thử tiếp xúc bọn chúng, tìm trợ giúp từ bọn nó, dù sao cũng ta cũng đến trong hoà bính, sau khi nói rõ tình huống, bọn chúng hẳn sẽ không khiến ta khó xử!"

"Lầu trên tìm đường chết, không thấy những người trước đó bị bắt hiện tại cũng không liên lạc được, đây chính là thể giới huyền huyễn, những vật kia có lẽ là thích ăn thịt người!"

"Đúng vậy, còn tới trong hoà bình? Ta nhìn ngươi là tới trong nồi!"

"Coi như ngươi muốn liên lạc với chúng, nhưng bên ngoài đen kịt một màu, ngươi đi đâu liên lạc? Đi ra ngoài không tới trăm mét liền bị lạc, hiểu chút đi đó chẳng khác nào là việc Columbus tìm thấy Châu Mỹ!"

"Nhẹ thả một câu, có muốn dầu bôi trơn hong? Bán cho sinh vật có trí khôn mà nói, không chừng còn kiếm được món hời!"

"Cút!"

...

"Các vị đại lão cứu mạng a, gian phòng của ta đang bị công kích, có quái vật!"

Lại có người gửi lên một tấm hình, xem bộ dáng là từ cửa sổ chụp ra bên ngoài.

Nhưng mà bên ngoài cửa sổ đen nghịt, chỉ có thể thấy thông qua ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy một đôi mắt phản quang, quỷ dị đáng sợ.

Phía dưới lập tức dẫn phát xôn xao.

“???”

“Chủ post chụp được cái gì?”

“Chủ post còn sống sao?”

...

Dưới bài post đã không còn người đáp.

Rõ ràng người này vừa post bài, đã dữ nhiều lành ít.

Lông mày Tô Viễn nhăn lại gắt gao, trong lòng bùng nổi.

Sinh vật có trí khôn?

Quả thật có khả năng.

Bất quá muốn tìm kiếm trợ giúp từ bọn chúng, khả năng không được một phần nghìn tỉ.

Xác suất bị ăn sạch còn cao hơn một chút!

Hơn nữa đến bây giờ, tất cả mọi người đối với mảnh thế giới hắc ám này hiểu rõ cũng gần như bằng 0.

Đổi lại, mảnh thế giới này có loài người hay không?



Tô Viễn cho rằng hơn 50% là có.

Bằng không thì, những cái khô lâu binh kia giải thích thế nào?

Phải biết đó đều là di cốt nhân loại!

Nếu như mảnh thế giới này thực sự có loài người, như vậy con vật trong hình, có thể chính là quái vật.

Hơn nữa thế giới này tồn tại hệ thống tu luyện, rõ ràng là thế giới huyền huyễn.

Thế giới huyền huyễn thường thường đối đáp nhau đều là mạnh được yếu thua, luật rừng.

Tô Viễn tiếp tục kéo xuống mấy bài post khác.

Trong một ngày, post cầu cứu lần nữa lại tăng lên.

Đương nhiên, cũng không thiếu người post cầu cứu mà không kịp liền bị xử.

"Tin tức trọng đại, liều chết cũng phải thấy, có nhân loại, ta thấy được nhân loại!"

Bỗng nhiên, một cái post mới hiện ra trong tầm mắt Tô Viễn.

Cái bài post này vừa đăng lên, nhân số nhấn vào trực tiếp hơn mấy vạn.

Con mặt Tô Viễn ngưng lại, lập tức nhấn tới.

"Các vị đại lão, điều ở phía dưới, nghìn lần đều là thật, nếu như có nửa phần giả dúi, thiên lôi đánh chết ta!"

"Ta gọi Lưu Quang Đệ, năm nay 19 tuổi, thế giới hiện thực vốn là một vị sửa ống nước, mặc dù tuổi còn trẻ mà làm công việc này, có khả năng sẽ bị người khinh thường, nhưng mỗi lần ta nghĩ tới những tên thợ sửa ống nước trong bộ phim từ một đảo quốc nhỏ, ta lúc nào cũng tràn đầy chờ mong..."

"Chủ post vào vấn đề đi!"

"Tới công chiện giờ, nói điểm chính a!"

"Thật sự có nhân loại sao?"

...

Rất nhiều người cấp tốc nhắn lại.

"Có nhân loại, ta thề ta gặp được, trước đây không lâu, ta gϊếŧ chết một con Hắc Dạ Sa Thử (chuột sa mạc bóng đêm), lấy đưuọc linh hồn của nó, có thể dùng con chuột này tới tìm tòi xung quanh phạm vi sáu mươi mét, kết quả là tại căn phòng của ta không xa, ta thấy được một người."

"Mẹ nó, hắn lúc đó đứng trong bóng tối, nhìn về hướng căn phòng của ta, ta đều không rõ hắn đã đứng đó nhìn bao lâu?"

"Các ngươi xem thử, ta có thể xảy ra chuyện hay không a?"

Lưu Quang Đệ cấp tốc đáp lại.

Đám người xôn xao, đủ loại nghị luận đều có.

"Có thể giống như chúng ta hay không, cũng đều là từ Địa Cầu tới?"

"Ngươi cũng hắn chào hỏi chưa? Có lẽ là người một nhà!"

"Chủ post xác định đó là nhân loại sao? Có thể là một loại quái vật hay không?"

...

Từng cái bình luận không ngừng xuất hiện.

Nhưng mà, Lưu Quang Đệ cũng chưa từng đáp lại.

Tô VIễn một mực kéo xuống dưới, trực tiếp kéo đến bốn mươi phút cũng không thấy Lưu Quang Đệ hồi đáp.

"Lại bị gϊếŧ rồi sao?"

Sắc mặt hắn trầm trọng.