Chương 3

Chương 3

Trong sinh mệnh Trương Thanh Linh nhiều ra thêm một con Lộc yêu. Biểu tình hắn thường dùng chính là cười, nhìn thì ôn hòa kỳ thật phúc hắc, hơn nữa tệ nhất chính là hắn phi thường hiểu biết cô, so với chính cô còn hiểu biết hơn.

Liền như vậy một chút một chút bị mềm lòng, Trương Thanh Linh một chút cũng chưa phát hiện chính mình quả nhiên yêu gia hỏa này. Giãy giụa đều không cần giãy giụa.

“Bởi vì chúng ta mỗi một lần đều là yêu nhau người yêu, lúc này đây đương nhiên cũng là, kế tiếp cũng là.” Trăm năm nói như vậy, liếʍ láp ở bên cổ nàng.

“Từ từ, ta có thể mang thai hay không?”

“Bất luận cái gì cùng ta tranh đoạt Thanh Linh đều không thể tồn tại.” Trăm năm cười như cũ, đỗi ôn hòa.

Trương Thanh Linh yên lặng quay mặt đi.

Vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là Lộc yêu ngốc nghếch, nói không chừng người xui xẻo kỳ thật là nàng, bị Lộc yêu ngốc nghêch này quấn thân.

Bất quá…… Cảm giác này không xấu……

Một năm, ba năm, bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, 50 năm…… Sinh mệnh Trương Thanh Linh đều bị yêu quái xuất hiện lúc cô 27 tuổi chiếm đầy, không có một tia khe hở và bất luận cái gì tiếc nuối.

Trương Thanh Linh chậm rãi giàđi, mà trăm năm vẫn là bộ dáng trẻ tuổi. Khi Trương Thanh Linh vì dung nhan già đi màcảm thấy tự ti, trăm năm cũng không bởi vì tính tình cô mà thay đổi, hắn vẫn bộ dáng như trước. Phảng phất không thấy Trương Thanh Linh dần dần mái tóc hoa râm, trong mắt thanh triệt vĩnh viễn đều chỉ có một người như cô, mỹ lệ như trước.

Thật sự như lúc trước, trăm năm theo như lời hứa, thẳng đến lúc tử vong, nhìn trăm nămôm mình ngồi trên ghế bập bênh,Trương Thanh Linh cảm thấy chính mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

“Trăm năm, một lần lại một lần lặp lại loại sự tình này, anh không cảm thấy phiền chán sao? Một lần lại một lần nhìn đến em tử vong, anh không cảm thấy phiền chán sao?”

“Không.” Trăm năm ôn nhu nhìn vào mắt Trương Thanh Linh.

Vì thế Trương Thanh Linh cười: “Nếu anh còn không có phiền chán, em đây liền bên anh, thẳng đến khi anh phiền chán mới thôi.”

“Tốt.”

Trương Thanh Linh mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại, cánh tay rủ xuống được trăm năm nắm chặt kề môi hôni, “Vĩnh viễn sẽ không phiền chán. Chờ anh, anh lập tức liền tới tìm em.”

Gió đêm thổi đến bừng tỉnh, Trương Thanh Linh mở to mắt mông lung ở cạnh cửa nhìn một cái bóng đen.

“Ngươi là ai!”

“Ta lại tới nữa, Thanh Linh.” Người đàn ông cười đến ôn hòa.