Chương 162: C162: Bọn họ muốn chết nhanh ai cũng không ngăn cản được

Dù sao bây giờ Phong Dục Lâm đã chết không có nhân chứng, còn Diệp Hi Hòa ngang nhiên truy đuổi Phong Dục Lâm mà đến, giống như bùn rơi vào háng hăn, không phải cái này cũng là cái kial

Nghĩ đến mình vậy mà bị đồng nghiệp dùng quyền lực áp bức người, Long Lăng Vân cảm thấy xấu hổ đến mức gần như không thể ngẩng đầu lên trước mặt sư đệ của mình.

"Hình Kiêu, ông không cần đồn ép, tôi biết trong lòng ông sắp xếp cái gì, bất quá những người các ông sớm đã chung một thuyền với Phong Dục Lân! Tôi chỉ nói một điều, những người sư đệ tôi gϊếŧ, đều là người đáng chết, chỉ bằng mười mấy người các ông, không có tư cách quản hắn, nếu muốn làm càn, trước tiên phải vượt qua cửa ải của Long Lăng Vân tôi!"

Nói xong, Long Lăng Vân bộc phát ra sát khí ác liệt! "Long Lăng Vân, cô đi xa quá rồi đấy?"

Lúc này, mười mấy chiến thần khác cũng lộ ra vẻ bất mãn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Lăng Vân nói.

Cục tác chiến Giang Đông, ngoài cục trưởng và phó bộ trưởng, cộng thêm Long Lăng Vân, tổng cộng có hai mươi vị chiến thần!

Tương Khuê hiện tại đã chết, Võ Tung cũng bị Long Lăng Vân bắt giam, mười tám chiến thần khác giờ phút này đều ở đây!

Những vị thần chiến thần này, mỗi người đều mang khí thế khủ ng bố, chưa kể mười tám người đồng thời có mặt, bọn họ thực sự là thế lực đáng sợ nhất ở Giang Đông!

"Long Lăng Vân, chúng tôi biết cô rất lợi hại, đạt đến trình độ nhất định, một người phụ nữ như cô có thể đàn áp đấng mày râu chúng tôi như vậy."

Một vị chiến thần trung niên, dáng người không cao nhưng khí tức cực kỳ cường đại nói: "Nhưng đừng tưởng. rằng chúng tôi thật sự sợ cô, cho dù cô cường thịnh trở lại, có thể đánh bại mười tám người liên thủ chúng tôi sao? Đừng u mê không tỉnh ngộ như thế, làm tổn hại hòa khí Cục tác chiến.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||

"Ha! Thôi Khiên, ông cũng đứng ra dồn ép tôi, hôm nay bà cô đây sẽ phá hỏng hòa khí này, các ông cũng chỉ là một lũ khoai lang thối và trứng thối thôi, mười tám người cùng tiến lên thì sao? Hôm nay bà cô đây sẽ dạy cho các ông cách làm người, cũng cho sư đệ tôi biết, sư tỷ của hắn rất khinh thường loại người như các ông!”

Long Lăng Vân cuộn bàn tay trắng như tuyết, mái tóc dài tung bay trong gió như tiên giáng trần, cơn tức giận hoàn toàn bộc lộ ra!

"Cô"

Mười tám vị chiến thần thấy Long Lăng Vân bướng bỉnh như vậy, vẫn muốn bảo vệ sư đệ đã phạm nhiều tội ác, nhất thời đều không khách khí với Long Lăng Vân nữa.

Dưới sự cảnh giới của những binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, bọn họ đều bước ra khỏi đám đông, đi về

phía Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa.

Lúc này, Diệp Hi Hòa nhìn thấy Long Lăng Vân không chút do dự đứng trước mặt mình, không khỏi thở dài.

Sư tỷ, đủ khí phách, cũng đủ bảo vệ mình.

Nhưng lúc này, sao hắn có thể để một người phụ nữ đứng bảo vệ trước mặt mình?

“Sư tỷ, tỷ lùi ra sau đi.”

Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: “Tỷ tốt với những người này quá rồi, bọn họ muốn chết nhanh, ai cũng không ngăn cản được.”

"Sư đệ?"

Long Lăng Vân kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Diệp Hi Hòa.

Không sai, trong mắt Diệp Hi Hòa, những lời vừa rồi của Long Lăng Vân hoàn toàn là đang nói giúp cho. những vị chiến thần này...

Nếu không, với tính khí nóng nảy của hắn, đám người kia đã sớm biến thành sương máu rồi, sao hắn còn nghe bọn họ dông dài làm gì?

"Đừng nói mười tám người bọn họ, cho dù có mười tám vạn người, cũng không đủ để đệ gϊếŧ, sư tỷ, tỷ mau lui ra phía sau đệ, đừng để máu bẩn của những người này bắn vào người tỷ."

Diệp Hi Hòa tay nắm thành quyền, sải bước đi ra, hơi thở trên người lập tức giống như một cơn lốc xoáy cấp một trăm nghìn đang đến gần, khiến bầu trời phía trên sân bay, gió giục mây vần, đột nhiên đổi màu!