Chương 32: Sợ Người Khác Biết

Mặc dù giáo viên chủ nhiệm cho cô nghỉ nửa buổi, buổi chiều rồi đi học.

Nhưng đã dậy rồi, Hứa Cận cũng hạ sốt, có thể không cần phải nghỉ phép nữa.

“Không đi!”

Hứa Cận ôm cô vào lòng, úp mặt vào lưng cô, tiếp tục ngủ nướng.

Đi học sao mà so được với cảm giác ở bên cạnh cô.

"Nhưng ..."

"Cô đã là học sinh giỏi nhất trường rồi." Hứa Cận nhắc nhở cô.

Thôi được rồi!

Khó lắm mới có cơ hội ngủ nướng cùng anh, đây là điều cô khao khát nhất sau khi thức dậy từ những giấc mộng xuân không biết bao nhiêu lần. Hôm nay phải tận hưởng mới được.

Hai người nằm đến tận trưa, trong khoảng thời gian đó, hiệu trưởng Bành đã gọi một cuộc gọi cho Hứa Cận, nhưng chỉ hỏi thăm tình hình của anh, bà thậm chí còn không quan tâm anh đang ở đâu.

Sau khi Hứa Cận cúp điện thoại, bàn tay ôm cô càng chặt hơn.



Cái nắng chói mắt buổi trưa, như thiêu như đốt trên những con đường bê tông của thành phố. Hơi nóng phả vào mặt khiến người khác ướt đẫm mồ hôi.

Những chiếc ô tô chạy qua, liên tục hú còi khiến người dân càng thêm khó chịu.

Trong một ngày nắng nóng như thế này, Hứa Cận vẫn nắm tay Chu Tuế Tuế.

“Cậu đừng như vậy, người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.” Chu Tuế Tuế định buông tay ra, nhưng Hứa Cận không chịu.

"Có gì đâu chứ? Ngủ cũng ngủ rồi, nắm tay thôi không được à!"

Anh cầm ô cho cô, đường đường chính chính đi bên cạnh cô, che nắng cho cô.

Nếu đã đi cùng nhau rồi thì nắm tay có sao đâu?

"Ai ngủ với anh, rõ ràng là không..." Chu Tuế Tuế cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng sửa lại.

Đây là đường đi tới trường, không tránh khỏi giáo viên và học sinh trong trường đi qua, nếu bị bắt gặp đi cùng nhau, chưa cần tới một tiết học, những lời bàn tán xôn xao về họ sẽ lan truyền khắp trường.

“Nếu không phải do cô tới tháng, tối hôm qua tôi với cô đã ngủ với nhau rồi, tuy hơi tiếc, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ ngủ với cô, cô không trốn được đâu.”



Hứa Cận tỏ vẻ rất chắc chắn.

Những lời nói này của anh rất phù hợp với hình ảnh một học sinh cá biệt, có thể nói chuyện đó một cách hiển nhiên như vậy.

Chu Tuế Tuế đột nhiên có chút trầm mặc.

Nhìn thấy dưới gốc cây lớn bên kia đường phía trước, một bóng người quen thuộc cầm sách che nắng chạy về phía mình, Chu Tuế Tuế bị dọa sợ tới mức đi nhanh hơn.

Đó là giáo viên tiếng Anh của lớp cô.

Bàn tay đang nắm đột nhiên rút ra, người bên cạnh anh tránh còn không kịp, chỉ sợ mọi người biết hai người họ quen nhau.

Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại thấy bóng dáng ngày càng nhanh của Chu Tuế Tuế, trong lòng Hứa Cận cảm thấy trống rỗng.

Cũng đúng, một tháng trước, hai người họ như nước với lửa, không hề có quan hệ gì với nhau.

Trong mắt người khác, nếu hai người họ tay trong tay đi trên đường, trừ phi mặt trời lặn hướng tây.

Những chuyện này Hứa Cận đều hiểu rõ, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Anh nói yêu đương rất phiền phức, nhưng bản thân vẫn lao vào, thật đáng chết mà.