Chương 29

Tô Hạnh Xuyên không nói nên lời: "Tại sao là tôi? Bởi vì tôi đã cứu cậu? Cậu là đang là lấy oán trả ơn đấy!"

Ánh mắt của Lý Huyên chậm rãi di chuyển xuống, từ mặt Tô Hạnh Xuyên dời đến bụng anh, hỏi: "Hôm nay anh không đi chơi bóng rổ hả?"

Tô Hạnh Xuyên tức giận nói: “Liên quan gì tới cậu?”

Lý Huyên ngẩn ra, vẻ mặt lập tức trở nên đáng thương.

Đôi chân cũng ngừng đung đưa.

"Được rồi được rồi, tôi chơi tôi chơi."

Tô Hạnh Xuyên đưa thìa đưa lên miệng cậu, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Thiếu gia của tôi ơi, cậu ăn nhanh đi, tôi sắp chết đói rồi."

Buổi chiều cả hai đều không có lớp.

Lý Huyên liền ngồi trên khán đài sân bóng rổ xem Tô Hạnh Xuyên chơi bóng.

Đồng đội hất cằm về phía khán đài nói đùa: “Sức hấp dẫn không nhỏ. Người đến xem cậu thi đấu đều chuyển từ con gái thành con trai rồi.”

Tô Hạnh Xuyên quay lại nhìn Lý Huyên.

Lý Huyên đang nghịch mấy chai nước bên người.

Cậu mua một loạt đồ uống, nào là nước tăng lực nào là soda. Đầu tiên cậu xếp đồ uống thành một hàng hình vuông, sau đó lại đặt Coca và nước vitamin ở bên ngoài, chơi vui đến mức quên trời quên đất.

Tô Hạnh Xuyên không hiểu mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì.

"Chơi bóng, chơi bóng." Tô Hạnh Xuyên thúc giục.

Hiệp một kết thúc hoàn hảo với cú ba điểm của Tô Hạnh Xuyên. Tô Hạnh Xuyên vén gấu áo đấu lên, đang định quạt vài cái thì thấy đôi mắt của Lý Huyên đang nhìn thẳng vào mình.

Tô Hạnh Xuyên hơi nheo mắt lại, nhanh chóng buông vạt áo xuống, che đi cơ bụng đẫm mồ hôi.

Lý Huyên bĩu môi.

"..." Tô Hạnh Xuyên ý thức được có chút không đúng.

Anh đi về phía Lý Huyên, người kia lập tức đứng dậy, nghiêm túc vươn hai tay ra chỉ về phía bên phải, chỉ cho anh quầy đồ uống cậu đã làm bằng cách khoét rỗng máy bán hàng tự động bên cạnh.

“Có thứ gì anh thích uống không?”

Trong mắt Lý Huyên tràn đầy đợi mong.

Tô Hạnh Xuyên không muốn theo ý cậu, liền nói: "Xin lỗi, tôi chỉ uống nước khoáng."

Lý Huyên thất vọng trong giây lát.

Tô Hạnh Xuyên xin bạn mình một chai nước, mở ra uống hai ngụm lớn. Lúc ngẩng đầu uống nước, anh không ngừng cảnh cáo bản thân: Đừng mềm lòng, đừng bị vị thiếu gia khó hiểu này làm do dự, mình cứ lạnh lùng như vậy, mặc kệ cậu, vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu, tuyệt đối không được mềm lòng.

Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Lý Huyên không vui, Tô Hạnh Xuyên buột miệng nói: "Tôi muốn chai nước vitamin đó."

Khóe miệng Lý Huyên lập tức cong lên.

Cậu đưa nước vitamin cho Tô Hạnh Xuyên.

Tất cả đồ uống còn lại đều bị lãng phí. Sau khi Tô Hạnh Xuyên hỏi ý kiến

Lý Huyên, anh đã lấy danh nghĩa Lý Huyên phân phát chúng cho các bạn cùng lớp còn trên sân. Lý Huyền phớt lờ lòng tốt của Tô Hạnh Xuyên, lúc người khác nói cảm ơn cậu cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hạnh Xuyên.

Tô Hạnh Xuyên ngồi ở bên cạnh cậu, Lý Huyên hỏi: "Có nóng không? Anh có thể vén áo lên quạt."

“…Cậu có thể kiềm chế hơn một chút được không?”

Lý Huyên nghiêng đầu, ánh mắt vô tội.

"Nếu cậu thích cơ bụng như vậy thì đi tập đi, nhìn chằm chằm cơ bụng của người khác làm gì chứ?" Đột nhiên Tô Hạnh Xuyên trở nên thích thú, đưa tay về phía bụng của Lý Huyên, cười khẩy hỏi: "Cậu có cơ không?"

Lý Huyên sửng sốt, Tô Hạnh Xuyên vỗ vỗ bụng cậu.

Bằng phẳng nhưng mềm mại.

Tô Hạnh Xuyên cười lớn, lỗ tai Lý Huyên đỏ bừng, cậu đột nhiên đứng dậy, ném một gói khăn ướt đã chuẩn bị từ lâu vào trong ngực Tô Hạnh Xuyên, sau đó rời đi không quay đầu lại.

"Tính tình không tốt lắm." Tô Hạnh Xuyên nói.

Tô Hạnh Xuyên tưởng rằng Lý Huyên sẽ từ chối nói chuyện với anh ít nhất trong vài ngày, nhưng ngày hôm sau anh và Lý Huyên lại gặp nhau trong thư viện.