Chương 6:

Tô Hạnh Xuyên vào khu nội trú, y tá sắp xếp phòng bệnh cho anh.

May là phòng đôi.

Y tá chỉ vào giường bên trái nói: “Anh chuẩn bị trước đi, lát nữa bác sĩ Lý sẽ tới đây liền.”

Bên phải đã có người ở, đồ đạc vứt ở đây nhưng không biết người đi đâu rồi.

“Cảm ơn.” Tô Hạnh Xuyên gửi địa chỉ phòng bệnh cho Tạ Lương.

Tô Hạnh Xuyên đặt đồ xuống, còn chưa kịp thu dọn đã nhận được điện thoại của khách hàng, đối phương đang dây dưa chuyện phí quản lý, giọng điệu Tô Hạnh Xuyên đầy bất đắc dĩ, anh cười: “Giám đốc Từ, anh cũng thông cảm cho chúng tôi chút đi, phí quản lý giảm xuống 0,5 %, chúng tôi cũng chỉ có thể hít gió tây bắc...”

Cúp điện thoại, Tô Hạnh Xuyên quay người lại thì thấy Lý Huyên mặc áo blouse trắng đứng bên giường, anh sợ đến run rẩy.

“Sao không lên tiếng?”

Lý Huyên mở bệnh án ra, trao đổi chi tiết cuộc phẫu thuật với Tô Hạnh Xuyên: “Thời gian phẫu thuật được chỉ định là mười rưỡi sáng mai, tám giờ trước khi phẫu thuật phải để bụng rỗng, không được ăn cũng không được uống gì.”

“Biết rồi.”

Y tá mang quần áo bệnh nhân tới.

Tô Hạnh Xuyên sờ soạng một chút, vải dệt hơi thô, anh đột nhiên nói: “Em không mặc được quần áo bệnh nhân, chắc chắn em sẽ chê cứng.”

Lý Huyên nhìn về phía anh, khóe miệng hơi trễ xuống.

Tô Hạnh Xuyên không phân biệt được vẻ mặt này là mất hứng hay tủi thân.

Lúc Lý Huyên chuẩn bị rời đi, Tô Hạnh Xuyên muốn giữ cậu lại theo bản năng, anh thuận miệng hỏi một câu: “Bác sĩ, làm phẫu thuật này về sau có di chứng gì không?”

“Di chứng về sau?”

“Ví dụ như sau khi làm phẫu thuật xong...” Tô Hạnh Xuyên nhìn xuống phía dưới: “Còn có thể dùng được không? Năng lực có bị giảm xuống không?”

Lý Huyên cũng nhìn xuống phía vật kia: “Sẽ không.”

Tô Hạnh Xuyên nảy ra ý xấu, cố ý nói: “Nếu như không thể dùng nữa thì phải làm sao? Bác sĩ có cam kết dịch vụ sau khi làm không? Có thể dùng bác sĩ để thử không?”

Anh ngồi trên giường, thảnh thơi nhìn Lý Huyên.

Dáng vẻ này hệt như bảy năm trước, khi ấy anh cũng thích trêu chọc Lý Huyên như vậy.

Lý Huyên hơi hé môi, có vẻ như muốn nói gì đó.

Đột nhiên có người gõ cửa, Tạ Lương đi vào, tự nhiên nói: “Tôi vừa lái xe từ bên kia qua, tới dò đường trước. Căn phòng này rộng đấy, không ồn ào, chỉ là cửa hàng hoa quả dưới kia chặt chém kinh quá, táo chín tệ tám một cân nhưng mà tôi vẫn mua cho anh đó.”

Lý Huyên nhìn Tạ Lương rồi lại nhìn Tô Hạnh Xuyên.

Tô Hạnh Xuyên im lặng.

Cái câu “Nếu như không thể thì phải làm sao?” của anh vẫn còn lơ lửng trên không trung.

Ánh mắt Lý Huyên tối lại, cậu nói: “Không thể thì làm 0 đi.”

“...”

Lý Huyên xoay người rời đi, bỏ qua Tạ Lương.

Tạ Lương kinh ngạc đưa mắt nhìn ra ngoài phòng bệnh, chỉ chỉ với Tô Hạnh Xuyên: "Thật đẹp mắt, đẹp đến mức thư hùng khó phân, làm đàn ông thật sự là quá đáng tiếc. Khuôn mặt này nếu phối với dáng mỹ nữ nữa người theo đuổi chắc chắn có thể xếp hàng từ nơi này đến phố trung tâm luôn không chừng.”

“Lúc trước người theo đuổi cũng không ít mà.”

Lời còn chưa dứt, Tạ Lương đã phản ứng: "Có ý gì? Hai người quen nhau sao?”

“Bạn trai cũ.”

Tạ Lương suy nghĩ một hồi, gõ nhẹ vào cánh cửa: "Chẳng trách ... Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu nhớ mãi không quên mối tình đầu.”

Anh ta giơ ngón tay cái với Tô Hạnh Xuyên: "Ánh mắt không tệ.”

Tô Hạnh Xuyên cười một tiếng.

"Chỉ là cậu ta vừa mới nói không được thì làm 0 là có ý gì?"

Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, Tạ Lương đột nhiên trứng lớn mắt, quét mắt nhìn Tô Hạnh Xuyên từ trên xuống dưới một vòng: "Không thể nào, người anh em--"