Chương 5: Khám Phá Rừng Hoang

Ngọc ở bên ngoài chờ Sao Băng trở ra, nhưng mà chờ mãi, chờ mãi cô vẫn không thấy Sao Băng đâu. Cô vừa lo âu vừa tự trách, nếu biết trước thì cô đã không dẫn Sao Băng đến nơi này.

Lúc này cảnh sát đã đến phong tỏa hiện trường để điều tra, ban đầu đã xác định có hai đối tượng mất tích là Sao Băng và Gi Gi. Sau khi cung cấp đầy đủ lời khai và hình ảnh cho cảnh sát, Ngọc được khuyên nên trở về và chờ đợi tin tức.

Khi Ngọc trở về nhà thì đã nữa đêm, cô khóc sưng cả mắt. Lỗi tại cô đã để lạc mất Sao Băng, đứa em gái ngây thơ nhút nhát chưa bao giờ bước chân ra ngoài một mình. Bây giờ trời đã tối, có lẽ Sao Băng sợ lắm. Sao cô có thể ở trong nhà ấm cúng mà để cho Sao Băng chịu đói chịu rét nơi hoang vu được chứ? Ngọc lại đập mình vật vã, nước mắt rơi lã chã.

Nếu như Ngọc biết rằng cô em gái tội nghiệp khiến cô khóc thương vật vã đang nằm bên đống lửa ngủ ngon lành, có một idol đang ở bên cạnh nhẹ nhàng đuổi muỗi cho cô nàng ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng anh lại châm thêm củi cho cô nàng được giữ ấm thì Ngọc sẽ cảm thấy thế nào? Chắc chắn cô sẽ ghen tị đến vỡ tim mất.

Đúng vậy, Sao Băng đang ngủ rất ngon. Cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi, lại thêm tối hôm qua cô thức trắng đêm vì đi coi ca nhạc. Bây giờ mà có ai tới khiêng cô đi bán thì cô cũng chẳng hay biết.

Ngược lại với Sao Băng, Gi Gi không ngủ được. Đôi mắt bị thương vẫng đang đau nhức khiến anh lo lắng không biết có kịp trở về để chữa trị hay không. Anh lấy thêm một cành củi khô thảy vào đống lửa gần tàn rồi ngồi im tư lự. Trong tay anh là cái kẹp tóc mà Sao Băng dùng để đâm con rắn, nó đã bị hỏng. Gi Gi tự nhủ với lòng, khi ra khỏi đây thì anh sẽ mua cho cô thật nhiều kẹp tóc khác. Rồi anh thở dài, nhét cái kẹp tóc vào trong túi áo, để làm gì thì anh cũng không biết nữa.

Bỗng anh ngồi bật dậy, có tiếng chân người đi đến. Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng châm giẫm lên cành cây khô vỡ vụn vang lên rất rõ ràng. Trời phú cho anh có đôi tai rất thính, nhạy cảm với âm thanh, lại thêm việc không nhìn thấy khiến cho thính giác càng thêm nhạy bén. Bởi vì anh không biết người đến là hiền hay ác nên anh lay Sao Băng dậy: “Bà bà, dậy đi, có người đến.”

Người đến là hai gã đàn ông bịt mặt mà Sao Băng đã nhìn thấy lúc chiều, bọn họ nhìn thấy ánh lửa nên lần mò đến đây.

“Đáng chết, bọn chúng lại chạy rồi. Đống lửa vẫn còn đây, chắc chắn bọn chúng chạy chưa được xa đâu, chúng ta đi tìm tiếp.”

Sao Băng dẫn Gi Gi chạy một hồi thì cũng thấm mệt, cô dừng lại dựa vào một gốc cây lớn thở hổn hển. Cô vừa ngáp dài vừa hỏi: “Này, bộ anh thiếu nợ bọn chúng hay sao mà bọn chúng cứ bám theo không tha vậy?”

Gi Gi cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: “Cháu cũng không biết tại sao bọn chúng lại tấn công, rồi cứ bám theo mãi. Cháu không thiếu nợ ai gì cả.”

Sao Băng vẫn cố hỏi: “Anh nhớ kỹ lại coi, nếu không phải nợ tiền bạc thì là nợ đào hoa. Có phải anh nợ tình cảm của người ta?”



Gi Gi đáp bằng một giọng lạnh băng: “Không có chuyện đó.”

Chất giọng vừa lạnh vừa nghiêm khiến Sao Băng rùng mình ớn lạnh, cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống mười độ. Vẻ mặt Gi Gi bỗng trở nên lạnh lùng, cô cảm thấy sợ hãi nên không dám nói tiếp, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Gi Gi cảm thấy một bên vai hơi nặng, không cần nói cũng biết là Sao Băng đang dựa vào vai anh ngủ ngon lành, nhưng trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là nụ cười dịu dàng. Trời gần sáng càng lúc càng lạnh nhưng cả hai không dám đốt lửa sưởi ấm mà chỉ dựa vào nhau để truyền hơi ấm cho nhau.



Tiếng chim chuyền cành hót líu lo khiến Sao Băng bị thức giấc. Không khí sáng sớm ở rừng xanh thật thoải mái dễ chịu, Sao Băng vươn vai ngáp dài một cái. Đêm qua cô ngủ thật ngon nên tinh thần thoải mái, nhưng Gi Gi thì khác. Sao Băng ngả đầu gối vào vai anh khiến cả đêm anh không dám nhúc nhích vì sợ làm cô thức giấc. Hậu quả là giờ đây cánh tay anh tê rần. Anh nhăn mặt cố co duỗi cánh tay.

Gi Gi bỗng lên tiếng: “Cháu nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách, có lẽ gần đâu đây có dòng suối đó bà bà.”

“Uh, để bà bà đi xem thử.”

Sao Băng tung tăng đi một vòng tìm kiếm, cô nhìn thấy có dòng suối khá lớn uốn mình dưới những rặng cây. Sương sớm là đà tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp huyền ảo. Cô cúi xuống bên bờ suối rồi đưa tay vốc một vốc nước đưa lên miệng uống, thật sảng khoái. Từ hôm qua đến giờ cô mới được uống nước. Cô lấy cái chai không trong ba lô ra lấy một chai đầy nước để mang về cho Gi Gi.

Sao Băng đi men theo dòng suối thì thấy có một khoảng hơi rộng ra như một cái đầm nhỏ, nước trong vắt. Bên dưới có đàn cá lớn nhỏ đang vô tư bơi lội, nước lại không sâu lắm. Ái chà, nếu có chị Ngọc ở đây thì mình có món cá nướng ăn thỏa thích rồi. Lúc nhỏ, mỗi lần về thăm ngoại, Ngọc luôn là kẻ cầm đầu bọn trẻ trong xóm trốn ngủ trưa lội sông bắt cá, Ngọc vì sợ cô mét ngoại nên mỗi lần đi chơi đều dẫn cô theo. Nghĩ đến món cá nướng cô lại thấy đói bụng. Làm sao đây, một mình cô thì không thể bắt cá được, cô không giỏi mấy khoảng này. Hay là trở về rủ Gi Gi, nhưng anh ta không nhìn thấy thì làm sao mà bắt cá.

Sao Băng đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng con vật rống lên đầy đau đớn. Sao Băng bèn vạch lá cây lần mò theo tiếng kêu đi tìm xem thử. Thì ra có một con voi bị mắc bẫy, nó cố gắng giãy dụa khiến chân nó bị chảy máu đầm đìa. Lúc thấy cô con voi có vẻ hoảng sợ. Con voi cố đập cái vòi qua lại lung tung như muốn ngăn cô lại gần, cô nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt nó.

Sao Băng dừng lại cố cất giọng thật dịu dàng: “Ngoan nào đừng sợ, chị không hại em đâu. Để chị giúp em nhé.”

Sao Băng lấy mấy trái lê trong ba lô ra rồi từ từ tiến tới, cô vẫn cố gắng dỗ dành: “Bé ngoan đừng sợ, cho em lê này. Ngoan để chị giúp em.”



Con voi nhìn cô nghi ngại rồi cúi đầu ăn lê trong tay cô, sau đó nó đứng yên để cho cô ôm vuốt ve mà không vùng vẫy nữa. Có lẽ con voi hiểu cô không muốn hại nó.

Khi Sao Băng nhìn thấy con vật đã hoàn toàn bình tĩnh, cô nhẹ nhàng cúi xuống gỡ bẫy ra khỏi chân con voi. Sao Băng cố gắng làm một cách nhẹ nhàng và cẩn thận để tránh làm con vật đau đớn. Con voi rống lên một hồi nhưng vẫn đứng yên, nó hiểu Sao Băng đang muốn giúp nó.

Sau khi gỡ bẫy ra, con voi nằm phịch xuống, có lẽ nó đã kiệt sức, chân nó chảy máu khá nhiều. Sao Băng đi vòng quanh tìm lá thuốc cầm máu. Nhà bà ngoại cô ở trong quê xa đường xa chợ, mỗi lần có đứa cháu nào bị nhức đầu sổ mũi hay đứt tay chảy máu, bà ngoại cô chỉ ra vườn hái nắm lá thuốc vào chữa cho cháu, vậy mà rất hữu hiệu. Bà ngoại cũng dạy cho cô phân biệt mấy loại lá thuốc thường dùng.

Trong lúc Sao Băng đi len lỏi tìm lá thuốc thì vô tình nhìn thấy bụi chuối. Cô mừng rỡ hái ăn ngay một trái, cất vài trái vào ba lô để mang về cho Gi Gi. Sau đó Sao Băng khệ nệ vác nguyên quầy chuối về cho voi ăn. Cô nhai rồi đắp lá thuốc lên chân con voi, lấy khăn tay ra buột lại cẩn thận. Con voi tỏ ra rất hạnh phúc, nó nũng nịu dụi đầu vào người cô rồi phe phẩy đôi tai to, gác cái vòi lên vai cô đầy trìu mến.

Sao Băng ngồi ôm voi vuốt ve một hồi rồi từ biệt voi ra về, chắc Gi Gi đang sốt ruột đợi cô về.

Quả thật Gi Gi vô cùng lo lắng, không biết cô đã gặp phải chuyện gì. Anh lại không nhìn thấy nên không thể đi tìm cô, chưa bao giờ anh cảm thấy khổ sở bất lực như vậy.

Từ xa cô đã nhìn thấy Gi Gi cúi đầu buồn bã, cô chạy ào tới nói: “Tôi về rồi nè.”

Gi Gi không giấu được xúc động nắm lấy tay cô rồi mừng rỡ nói: “Bà bà, Bà bà đã đi đâu? Cháu thật sợ …”

Cô phì cười nhìn vẻ lo lắng trên mặt anh rồi gỡ tay anh ra nói: “Anh sợ tôi đi luôn không trở lại hả? Yên tâm đi, Sao Băng tôi đâu phải là người thiếu nghĩa khí. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không bỏ anh lại đâu. Sống cùng sống, chết cùng chết.”

Vẻ mặt của Gi Gi trở nên nghiêm túc, anh chìa ngón tay ra nói: “Vậy chúng ta móc ngoéo tay đi. Một lời đã định, dù xảy ra chuyện gì thì cũng sống cùng sống, chết cùng chết với nhau nhé. Không ai được nuốt lời.”

Ngoéo tay thì ngoéo tay, cô sợ sao. Cô chìa ra ngón út nhỏ xinh móc vào ngón tay anh.

Hình như có cái gì đó sai sai. Sao Băng ơi, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?