Chương 2: Người chồng rẻ tiền

Đôi mắt phượng của cô tối sầm lại, nhìn hai người phụ nữ với đôi mắt lạnh như băng: "Các người định làm gì hai đứa trẻ này?" Các ngươi ngay cả hài tử cũng không thả ra, những người này thật sự là điên rồi!Bà Tô tức giận đến mức run rầy, khịt műi lạnh lùng, bà nhìn Mộc Vân Hi bằng ánh mắt khinh thường, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

"Mộc Vân Hi, nếu không có thánh chỉ, Tiểu Mặc làm sao có thể kết hôn với một kẻ thất bại như ngươi? Đợi khi Tiểu Mặc trở về, hắn sẽ ly hôn với ngươi!"

Vân Hi mỉm cười: "Vậy sau khi hắn trở về hãy bảo con trai của bà đưa cho ta tờ đơn ly hôn càng sớm càng tốt."

Nụ cười của bà Tô đột nhiên cứng đờ: "Ngươi vừa nói gi?"

Mộc Vân Hi nghe xong mơ hồ đoán được điều gì đó Theo lời của bà Tô, đứa con trai trong miệng bà có lẽ là chồng của nguyên chủ, còn bà lão trước mặt tự xưng là lão phu nhân có lẽ là bà mẹ chồng độc ác của nguyên chủ.

Nếu đoán đúng, nguyên chủ kết hôn với một thái giám, nhưng lại mang thai và sinh ra một đứa con...

Điều này đã dẫn đến một trò hề vừa rồi?

Ôi trời! Đây là âm mưu gì?

Nàng được phép bỏ qua bước sinh con, nhưng nguyên chủ lại cằm sừng chồng của mình, thậm chí còn sinh ra hai đứa con dùng làm bằng chứng?

Đây là loại đau khổ nào của con người?...Tuy nhiên, cho dù là như vậy thì cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ phục tùng như nguyên chủ.

Mộc Vân Hi nhàn nhạt liếc nhìn Tô phu nhân, vẻ mặt không thay đổi nói tiếp:"Ta đã bảo con trai của bà đưa cho ta tờ đơn ly hôn càng sớm càng tốt, đừng làm tốn thời gian của ta."

Tên thái giám đó căn bản không có khả năng, hắn sẽ không quan tâm đến con của người khác, nhưng hai đứa trẻ trước mặt lại là con ruột của nguyên chủ.

Nhưng mình đã chiếm lấy cơ thể của người khác, nếu không làm gì đó, sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị người khác tàn sát trong tương lai.

Huống chi hiện tại nguyên chủ đã không còn, nàng lại được coi là mẹ của hại đứa nhỏ này.

Mộc Vân Hi lúc đi ra ngoài ngón chân quay sang một hướng khác, lúc quay lại, nàng dừng lại khi nhìn thấy củi chất thành đống trên mặt đất, nàng nhặt một cây từ dưới đất lên rồi đi về phía hai người hầu đang ôm hai đứa bé

"Trả đứa bé lại cho ta."

Hai người phụ nữ vừa chứng kiến Mộc Vân Hi tàn nhẫn bẻ gãy tay đồng bọn, lại nhìn thấy nàng ôm một khúc củi to như cánh tay đi tới, bọn họ nhất thời cảm thấy sợ hãi.

"Tiểu thư, xin tha mạng, tiểu thư, xin tha mạng, ta lập tức thả hài tử xuống.."Hai người phụ nữ đặt đứa bé xuống đất xong, lập tức lùi ra xa.

"Ai cho phép hai người các ngươi thả hài tử xuống?!"

Tô phu nhân tức giận giơ tay tát hai nữ một cái, nhưng vẫn không có tác dụng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Mộc Vân Hi.

Hai người hầu sờ lên khuôn mặt, nhưng không dám nói một lời.

Nếu không đặt đứa bé xuống, rất có thể họ sẽ bị Mộc Vân Hi gϊếŧ chết, nếu đặt đứa bé xuống, bọn họ chỉ bị bà già tát một cái, nhưng vẫn kiếm được lợi nhuận.

"Mộc Vân Hi, hiện tại chính ngươi đã nói rồi, chờ Mặc Nhi trở về, ta sẽ nhờ hắn đưa cho ngươi tờ giấy ly hôn, sau đó ngươi có thể rời khỏi đây càng xa càng tốt!"

Hai năm trước, bà Tô luôn kiếm cớ đuổi cô ra khỏi nhà Tô, nhưng Mộc Vân Hi lại quá phục tùng, giống như gỗ chết khô không thể bắt lửa, dù bà Tô có cố gắng đến đâu nàng ta cũng ngoan ngoãn nghe lời nên vẫn chưa tìm được cơ hội.

Sau đó, bà Tô không cho người hầu hầu hạ Mộc Vân Hi, để nàng tự lo liệu.

Mộc Vân Hi không bị quản thúc viện, liền cho nha hoàn đi vào đại bếp lấy đồ ăn cho nàng.

Nhưng cô không ngờ rằng mình thực sự đã có hai đứa con.

Nếu không phải đêm qua tiếng sinh nở đã báo động cho người hầu, Tô phu nhân sẽ không biết rằng Mộc Vân Hi kỳ thực đã có con với một người đàn ông khác.

"Tiểu Cầm, bể đứa bé lên."

Không thèm nhìn họ, Mộc Vân Hi bể một đứa trẻ lên và quay sang Tiểu Cầm, người vẫn đang ngơ ngác.

"Trở về đi."

Ngươi không thể ở lại đây, nếu không,ngươi sẽ không biết mình chết như thế nào, sau khi no bụng và lấy lại sức lực, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Tô phu nhân ở phía sau Mộc Vân Hi gầm lên: "Mộc Vân Hi, ngươi, ngươi dám không để ý tới ta!"

Nghe được sau lưng Tô phu nhân phẩn nộ thanh âm, Mộc Vân Hi càng thêm chắc chẳn, nàng nhất định phải rời nơi này.

Vừa rồi Tiểu Cầm nói, không khó đoán, nguyên chủ sau khi sinh hài tử liền bị ém vào trong kho củi, không những thế còn bị tạt nước lạnh, Mộc Vân Hi đoán được thân thể này từ đêm qua sinh hài tử đã cạn kiệt sức lực.

Xong, nguyên chủ bị bà già họ Tô này hành hạ tới c.hết.

Đây chính xác là cảnh bà mẹ chồng độc ác hành hạ cô con dâu yếu đuối.

Mặc dù cô không biết vì sao nguyên chủ lại cắm sừng chồng mình.

Bất quá, hiện tại nàng có thêm hai đứa con, rất nhiều chuyện sẽ trở nên khác. Quan trọng hơn, nàng cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa, nguyên chủ thân thể đã bị nghiền nát thành từng mảnh, Mộc Vân Hi cảm thấy chính mình sống được tới bây giờ là một kì tích.

Ngay khi Mộc Vân Hi và Tiểu Cầm chuẩn bị bước ra ngoài, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa kho chứa củi.

Mộc Vân Hi sửng sốt, vừa ngước mắt |ên liền nhìn thấy một nam tử mặt ngọc đang đứng trước mặt mình.

Đó là một khuôn mặt tuẩn mỹ quá mức tuấn mỹ, lông mày thanh tú, đôi mắt thanh tú, khóe mội hơi nhếch lên có vẻ dịu dàng và giễu cợt, mái tóc dài xõa tung đen như mực, trên người áo bào trắng càng đẹp hơn, làn da của trắng như ngọc và vô cùng thanh tú..

Mọi thứ trên thế giới lúc này dường như mờ mịt đến mức trở thành tấm nền của người này.

Chỉ cần đứng ở nơi đó, khí tức của hắn cường đại đến mức khiến người ta vô thức cảm thấy bản thân thấp hơn hắn rất nhiều, đôi mắt hoa đào dường như không đáy nhưng lại có chút khinh thường, đáng sợ.

Mộc Vân Hi cảm thấy một cảm giác áp bức tràn ngập khi hắn nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác như nàng đang ngồi trên ngàn chiếc kim châm.

Đôi mắt Tô Mặc Bạch nhàn nhạt liếc nhìn đứa trẻ trong tay Mộc Vân Hi, sau đó hắn giơ tay lên, hai bóng người lập tức từ phía sau hắn bước ra, lần lượt đi về phía Mộc Vân Hi và Tiểu Cầm.

"Ngượi muốn làm gì?"

Mộc Vân Hi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, sau đó tay nàng nhę nhàng chạm vào, nàng lại ngấng đầu, Iiền nhìn thấy hài tử đã bị hai người ôm trong tay.

Với kinh nghiệm làm đặc vụ nhiều năm, Mộc Vân Hi kết luận rằng hai người này có võ, không những thế còn rất giỏi chắc chắn là cấp dưới của người đàn ông đẹp trai trước mặt nàng.

"Tra đứa bé lại cho ta."

Mộc Vân Hi ánh mắt hơi trầm xuống, nàng muốn tiến lên muốn đoạt lại đứa bé, lại phát hiện thân thể mình không còn chút sức lực nào, thậm chí phải dùng hết

sức lực mới tiến lên một bước.

"Phu nhân đi đâu vậy, phu nhân của ta?"

Phụ nhân của ta??

Nói cách khác, người đàn ông đẹp trai trước mặt chính là chồng của nguyên chử?

Mộc Vân Hi voi thức ôm chặt đứa trẻ vào lòng, nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Nếu vừa rồi anh không gọi cô là "Phu nhân" thì có lẽ cô đã không thể ngừng thưởng thức trước vẻ đẹp của người đàn ông này.

Nhưng, một người đàn ông đẹp trai như vậy lại là một thái giám?

Toàn thân Mộc Vân Hi cảm thấy khóc chịu, nhìn người đàn ông trước mặt, cô chi cảm thấy mình đang lāng phí của cải.

Tô Mặc Bạch liếc nhìn hai đứa bé, sau đó lại nhìn Mộc Vân Hi hỏi: "Phu nhân, người có thể giải thích hai đứa nhỏ này từ đâu đến không?"

Xem ra tên chồng hèn hạ này không biết nguyên chủ đã lừa dối mình, thậm chí còn sinh ra hai đứa con.