Vô Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thân thể lạnh buốt, Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, Tất cã đều thật là tồi tệ từ trước tới giờ chưa từng sảy ra, Nhưng trong thâm tâm cũng thấy ấm áp tràng đầy, Giống như có một cái gì đó trong tâm thảm  …
Xem Thêm

Chương 5
Thực rõ ràng, y một mực trốn hắn. Từ đêm đó trở đi!

Có thể không lên tiếng, y liền tận lực trầm mặc, có thể không nhìn hắn, tầm mắt y liền chưa bao giờ hướng về phía hắn. Không bao giờ … nữa chịu giúp hắn rịt thuốc , chỉ đem dược thảo đã chuẩn bị tốt đặt ở một bên, liền xa xa tránh ra.

Hai người ngược lại so với trước kia càng thêm làm bất hòa!

Dịch Thần lười biếng tựa vào cửa hang hóng gió biển, tầm mắt vây quanh Mạc Vô Tình đang ở một bên đảo thảo dược, muốn từ trên khuôn mặt lãnh ngạnh như nham thạch kia tìm hiểu chút manh mối, lại luôn vô ích.

“Bách Linh thảo” quả nhiên có hiệu lực kỳ diệu, độc tố đã dần dần bị loại bỏ, ngày thứ ba, Dịch Thần đã có thể đi lại. Lại thêm có Mạc Vô Tình giúp hắn vận công khu độc, mấy ngày nay hắn mỗi ngày một khang phục.

“Uy, Vô Tình, ta muốn tắm rửa.”

Thoáng khôi phục một chút sinh khí, bản tính ác ma liền lại bại lộ.

“Đỡ hơn chút nữa hãy tắm.”

Mạc Vô Tình nói.

“Nhưng đã vài ngày không tắm rửa, toàn là mùi mồ hôi, thức khó chịu a!”

Dịch Thần hét lớn.

“Nước biển thực lạnh.”

“Hiện tại là mùa hè, có sao đâu? Hơn nữa thương thế của ta đã sắp hoàn toàn bình phục.”

Bộ dáng của Dịch Thần rất có vài phần trẻ con ương bướng.

“Tùy ngươi.”

Mạc Vô Tình rốt cục phun ra một câu.

“Thật tốt quá!”

Tiếng y phục cởi xuống khỏi thân người vang lên, áo bán thốn* lộ ra đầu vai trần trụi… (* bị tuột xuống một nửa)

Mạc Vô Tình lập tức đưa tầm mắt tránh đi, mạnh đứng dậy, nói: “Ta đi tìm chút tạo sừng* cho ngươi dùng.” (* một loại quả, vỏ dùng để chà xát, nước dùng để tắm.)

Phía sau tai truyền đến thanh âm Dịch Thần lao vào trong nước, Mạc Vô Tình đi càng nhanh hơn!

Dù sao cũng là hòn đảo nhỏ nhiệt đới, các loại thực vật thông thường cần có đều có, tìm được thứ quả cần tìm, lột lớp vỏ cứng khô héo xuống, Mạc Vô Tình trở lại bờ biển.

Đột nhiên y ngẩn ra.

Sóng biển nhấp nhô phiếm hào quang lân lân, không có một bóng người!

“Dịch Thần!”

Tiếng hô bị gió biển thổi tới rất xa, không có một bóng người!

“Dịch Thần!”

Mạc Vô Tình chạy lên mỏm đá cao, không có một bóng người!

“Dịch Thần!”

Mạc Vô Tình đột nhiên cuồng hô, mạnh nhảy vào trong nước biển, sóng triều làm ướt vạt áo y, cả một vùng biển rộng mênh mông không bờ lệnh lòng người sợ hãi.

Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy cả người cương lãnh!

“Nguyên lai ngươi vẫn là thực lo lắng cho ta thôi!”

Đột nhiên, tiếng cười quen thuộc mà lười biếng ở bên tai vang lên, Dịch Thần từ trong nước biển vùng người lên, kéo theo chuỗi bọt nước từ khóe mắt cười cong cong hình trăng non, theo chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi duyên dáng, chiếc cằm kiên nghị, cùng ***g ngực trần trụi rắn chắc không ngừng chảy xuống…

Khóe miệng run rẩy một chút, vung tay hung hăng ném tạo sừng về phía hắn, Mạc Vô Tình quay đầu bước đi.

“Vô Tình.”

Dịch Thần sống chết đem y giữ chặt.

“Buông ra!” Thanh âm cứng nhắc mang theo khí thế dọa người.

“Ngươi tức giận? Ta chỉ đùa một chút thôi!”

“Thích đùa cũng phải xem trường hợp!”

Mạc Vô Tình nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thực xin lỗi, ta sẽ không bao giờ vui đùa như vậy nữa!”

Dịch Thần từ sau lưng đem Mạc Vô Tình ôm chặt lấy, chiều cao của hai người hơn kém không có mấy, lời xin lỗi khẽ khàng vừa vặn thổi tới phía sau tai Mạc Vô Tình.

Một trận ấm áp tê dại truyền đến, Mạc Vô Tình trong lòng mềm nhũn, thân mình cứng ngắc thả lỏng xuống.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mạc Vô Tình cảm thấy Dịch Thần tựa hồ nhất định là khắc tinh của mình, mà y , nhất định sẽ bị hắn ăn sạch sẽ.

Tựa như không thể phá giải bí ẩn mà vận mệnh cất giấu sâu vào trong cơ thể, y cũng tránh không ra cái duyên phận vô cùng tối này.

“Dường như ngươi cũng đã lâu không tắm, cùng nhau tắm sao?”

Tiếng cười khẽ lại ở bên tai vang lên.

“Vì sao phải trốn ta?”

Một đôi tay lặng yên hướng về phía eo hắn, níu đai lưng, nhẹ nhàng nhất xả.

“Ngươi đang sợ ta sao? Này cũng không giống tính cách của ngươi…”

Vạt áo không tiếng động chảy xuống.

Phía sau một ném…

Bố sam ở trong gió biển khẽ thổi, chậm rãi như một áng mây ngã xuống chỗ nước cạn.

Mạc Vô Tình dĩ nhiên toàn thân trần trụi.

Với tay ra vớt bó tạo sừng phiêu phù trên mặt biển, Dịch Thần lột bỏ lớp vỏ khô cứng bên ngoài, bên trong chảy ra ướt sũng chất lỏng.

Đem nó nhẹ nhàng mạt trên lưng Mạc Vô Tình, nhè nhẹ lạc lạc trên da thịt trắng nõn, một trận tê ngứa, hắn dùng sức vuốt phẳng… Mùi thơm ngát thản nhiên từ bờ lưng rộng lớn phiêu tán trong không trung, hương khí như mây mù bao bọc quanh hai người…

Mùa hạ vốn nóng bức, dù có gió biển ào ạt, nhưng dưới diễm dương cao chiếu vẫn là cực nóng không chịu nổi.

Ngót tay mát lạnh, tạo sừng ma sát, thuận theo đường cong uốn lượn của bờ lưng chảy xuống, mơn trớn thắt lưng, lại thuận thế trơn tuột xuống, vuốt ve khắp cơ thể, bờ ngực rộng sôi sục, lơ đãng sát qua hai khỏa hồng châu… Lại hướng xuống dưới… phía bụng chạy thẳng… sau đó, lại hướng về phía má trong đùi nhẹ nhàng vòng quanh… (* Bản chất dụ thụ bắt đầu bộc lộ!=.=)

Khoảng cách thân cận quá !

Đôi núʍ ѵú của hắn như có như không đυ.ng chạm đến thắt lưng y, du͙© vọиɠ nóng bỏng không biết từ khi nào đã bừng bừng phấn chấn nhẹ đặt lên mông y, nhè nhẹ run rẩy …

“Đủ rồi!”

Mạc Vô Tình mạnh bắt lấy đôi tay càng ngày càng không kiêng nể gì, từ phía sau hướng về phía trước nhất xả, người khởi xướng liền bị y cường ngạnh kéo đến trước mặt.

Nhẫn nại đã đến cực hạn! Vẻ mặt của y đã vô cùng khó coi, trầm mặc mà âm ngoan theo dõi đôi mắt sáng ngời mà ôn nhuận của hắn, y ồ ồ thở dốc, ***g ngực trần trụi của y hối hả phập phồng.

Lặng im!

Không tiếng động!

Giằng co!

Hai cặp mắt đồng dạng sáng ngời, tựa như hai ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đột nhiên, va chạm vào nhau!

Sau đó đó là cơn bùng nổ bài sơn đảo hải!

“Là ngươi tự tìm!”

Mạc Vô Tình cắn răng nói, một giây cũng không chậm, đột nhiên áp đến trên môi hắn!

Hết thảy đều là hắn tự tìm!

Mạnh mẽ đẩy về phía trước, hung hăng đưa hắn đánh lên nham thạch, không để ý mặt đá thô ráp có cọ xát làm đâu lưng hắn hay không, Mạc Vô Tình hung hăng cầm lấy vai hắn, dùng sức đến cơ hồ phải xuyên thấu nó, mạnh áp lên hắn.

Hung hăng nắm lấy cằm hắn, đem môi mở ra, đầu lưỡi cường ngạnh thân nhập khoang miệng mềm mại của hắn, điên cuồng mà quấy đảo.

Điên cuồng mà… Hoàn toàn mất đi lý trí…

Ở trong khoang miệng hắn một tấc một tấc cẩn thận miêu tả, không bỏ sót mỗi một tấc, quấn lấy đầu lưỡi ôn nhuyễn của hắn, gắt gao dây dưa, mυ"ŧ vào… Như là một lần hưởng đến trên đời này tối ngọt ngào chất lỏng.

Cả khoang miệng đều tràn ngập hương vị của hắn, lại cảm thấy vẫn không đủ, không đủ, rất không đủ!

Dục niệm giống như triều dâng, thổi quét mà đến.

Sóng lớn tràn bờ, kinh khởi ngàn tầng bọt trắng xóa như tuyết…

Nước biển mát dịu, ở giữa hai thân hình trần trụi nháy mắt dấy lên vạn trượng cuồng diễm…

Hai tròng mắt đỏ ửng tiết lộ ra vẻ mê loạn, hơi thở ồ ồ quanh quẩn bên hai má kề sát… màu ở bốc hơi, ngọn lửa tình càng đốt càng vượng…

Hôn môi khẳng liếʍ lặp đi lặp lại, điên cuồng khẳng cắn mỗi một tấc da thịt mà môi có thể chạm đến, theo môi lan tràn tới cổ, cảm thụ được từ trong mạch máu hơi hơi cương có máu đang lưu động, cảm thụ được phía dưới vân da rắn chắc kia có một sinh mệnh mãnh liệt lược động.

Tim đập như sấm…

Không biết vì cái gì, Mạc Vô Tình đột nhiên cảm thấy hốc mắt một trận nóng ướt, cư nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ, không chỉ có hốc mắt, cả người đều nóng đến sắp cháy, còn vì hưng phấn mà càng không ngừng phát run.

Ngọn lửa dục niệm áp lực nhiều năm lúc này đột nhiên bộc phát! Tuy rằng nội tâm trước nay vẫn nhất quán lạnh lùng không quá minh bạch, nhưng y cũng biết tại đây một khắc có thứ gì đó dĩ nhiên hôi phi yên diệt, giống như phế tích còn lại sau khi núi lửa bùng nổ, y đã không quay về được là một Lãnh Kiếm Vô Tình, đệ nhất kiếm khách như trước nữa!

Thân thể Mạc Vô Tình vì khát vọng mãnh liệt mà rung lên .

… Đúng vậy, ta đang sợ hãi, ta đang trốn tránh.

… Bởi vì đây là không đúng!

… Nhưng là, chuyện tới bước này, muốn ta làm thế nào có thể buông ngươi ra!?

Tiếng sóng biển rất lớn, nhưng không át được tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc của hai nam nhân phấn khích trong ***.

Ở trên một tảng đá lớn gần bờ, một nam tử toàn thân trần trụi cơ hồ bị áp đảo nằm ngửa ra, một nam tử trần trụi khác lại càng không ngừng khẳng liếʍ cổ hắn.

“A… A…”

Nam tử bị đè xuống vươn tay ôm chặt lấy bờ lưng rộng lớn phía trên, ngửa đầu lên, khép hờ hai mắt, phát ra tiếng than nhẹ liêu nhân.

Hạ thể của hai nam tử gắt gao cùng thϊếp, hai tay cuồng loạn dao động ở trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nhau, cương du͙© vọиɠ cho nhau ma xát, phần eo dập dềnh, nhẹ nhàng vặn vẹo… Hai người vong tình cho nhau vuốt ve, cho nhau triền miên.

Tựa như hai đầu dã thú đang an ủi lẫn nhau …

Nước biển bắn đến trên người họ, theo sự đong đưa của hai thân thể mà chảy xuống, phần lưng cùng eo mông, vì khẩn trương mà gấp khúc hiện ra một đường cong sâu hút.

Dịch Thần đã ý loạn tình mê.

Hắn hé mở cặp mắt *** dày đặc, đem mặt mai nhập vào hõm vai Mạc Vô Tình, phối hợp với sự điên cuồng mà triền miên khẳng cắn quanh hai bên cổ của y, hắn vươn đầu lưỡi ấm nóng khẽ liếʍ hai má y, một đường cong lả lướt xuống tai, xuống cổ, nhập vào đường cong hữu lực ở hõm vai…

Từ trên da thịt Mạc Vô Tình truyền đến vị mặn của nước biển.

Hương vị của y, mạc danh kỳ diệu ấm áp mà an tâm.

Chính như lần đầu tiên hắn nhìn đến y, đột nhiên bắt đầu sinh cảm giác thân cận, cứ việc bề ngoài của y lạnh như băng tuyết.

Hắn hết sức chuyên chú mà liếʍ , thỉnh thoảng nhẹ nhàng ve vuốt hai má y.

Hai tay hắn ôm y thật sát lại, thuận tiện cho y càng sâu thăm dò vào chính mình, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, trấn an những xúc cảm vội vàng cùng cuồng loạn, tuy đang sợ mà cũng là sự tra tấn ngọt ngào.

Sự phối hợp của hắn không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu!

Sau khi thưởng thức no nê tư vị của chiếc cổ cùng đầu vai hắn, đôi môi Mạc Vô Tình đuổi dần đi xuống, dùng sức công kích hai khỏa đỏ tươi trước ngực kia.

“A… ”

đầu v* tinh tế thật sự quá mức mẫn cảm, hơi chịu kí©h thí©ɧ, Dịch Thần liền nhịn không được toàn thân phát run.

“Ân… Ngô… ”

Nam nhân rêи ɾỉ, nhưng lại cũng có thể gợi cảm như thế.

“Lật người lại!”

Hai tròng mắt đỏ ửng, Mạc Vô Tình nói giọng khàn khàn. Một tay y đem hắn lật lại, mặt hướng vào nham thạch, y hạ thấp phần eo, thân mình hơi hơi ngửa về phía sau, ngắm nhìn cặp mông hun hút mê người phảng phất như đang ở phát ra lời mời không tiếng động.

Một ngụm cắn lên gò mông hắn, môi lưỡi khi túng khi phóng, vừa hôn cắn, rồi lại liếʍ lại cắn…

Da thịt non nớt mẫn cảm trên hai gò mông sao có thể chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, Dịch Thần toàn thân một trận co rút, du͙© vọиɠ suýt nữa bắn ra!

“Ta sắp đi ra! Vô Tình!”

Hắn kích động hô, thanh âm phát run.

“Nhịn xuống!”

Mạc Vô Tình vươn tay nắm lấy du͙© vọиɠ xinh đẹp phồng trướng lên đỏ hồng của hắn, không cho hắn phát tiết.

“A… ”

Lấy tay bài khai hai gò mông san sát của hắn, tách hai chân hắn ra xa nhau, bại lộ cúc huyệt tầng tầng nếp uốn.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt điên cuồng mà loạn tảo một mạch, không ngừng ở cúc huyệt bốn phía đảo quanh, cuối cùng, dùng sức chọc vào…

“A!”

Dịch Thần kinh hô ra tiếng, ngón tay trắng bệch kháp chặt vào nham thạch.

Đầu lưỡi giống như linh xà dao động xung quanh má trong đùi đầy non nớt mẫn cảm, lại đảo đến trên mông, mỗi một cái khẽ liếʍ, tựa như châm một chuỗi ngọn lửa, du͙© vọиɠ không thể phát tiết lại bị hung hăng đè nén lại ở mệnh căn, nóng rát đau đớn, phản phệ tới tứ chi trăm hài.

“Vô Tình, Vô Tình… Mau… Mau cho ta đi ra!”

Dịch Thần cuồng loạn hét to, lại không biết chính mình rốt cuộc đang hét cái gì!

“Nhịn chút nữa!”

Mạc Vô Tình lãnh diện vô tình mà nói, tay phải vẫn bắt chặt mệnh căn của hắn không thả.

Y nâng lên “nhất trụ hướng thiên” sớm bừng bừng phấn khởi của mình, chậm rãi thϊếp lên cúc huyệt của Dịch Thần, du͙© vọиɠ run rẩy đảo quanh bên ngoài cúc huyệt.

“Ngươi muốn làm gì!” (Mấy giờ còn hỏi!=.=)

Phát hiện hậu đình truyền đến cảm giác lửa nóng, tê ngứa lập tức run rẩy truyền khắp toàn thân. Phía sau tai truyền đến tiếng hô hấp trầm trọng của nam nhân, mang theo *** cơ khát sắp bùng nổ.

Phảng phất dự cảm đến cuối cùng phát sinh, mười ngón thật sâu bắt lên nham thạch, Dịch Thần tận lực làm cho chính mình toàn thân thả lỏng, hai má thϊếp thượng mặt đá lạnh như băng, khép hờ hai mắt, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi, Vô Tình.” (Cái gì gọi là tình nguyệt chết vì yêu? Cái này a! Ài…)

Rốt cục nói ra, cảm giác được nói ra, thật tốt!

Trong lòng rất khoái nhạc, rất nhẹ nhàng, có một loại cảm giác đang trôi nổi ở trong mộng.

Này ba chữ như thế tự nhiên mà thốt ra, không có một tia do dự. Tựa như lúc trước trên biển đối mặt ám khí, hắn không chút do dự mà phi thân che ở trước mặt y.

Chính là vì không muốn y chết, chính là đơn thuần vì yêu y.

Mạc Vô Tình lập tức giật mình trấn ở.

Trong tay còn cầm du͙© vọиɠ nóng bỏng của chính mình, đang kề ở lối vào cúc huyệt, không ngừng rung động…

Vẫn là giật mình trấn ở!

Nhưng này chỉ có trong nháy mắt!

Ngay sau đó, phảng phất thiên địa sơ khai, phong vân giao nhau, hải thiên hỗn độn… Có thứ gì đó không hề dự đoán được đã ở trong ngực nổ mạnh, như núi lửa bùng phát không thể vãn hồi.

Mạc Vô Tình ép lấy gò mông hắn, một thẳng lưng, ở trong tiếng gầm nhẹ, xuyên vào trong cơ thể hắn.

“A…”

Bị một lực đánh lớn tập kích, hai má va vào mặt đá thô nhám, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách ra, không có một tia hô hấp.

Đau đớn kịch liệt xỏ xuyên qua, thân thể hảng phất bị xả làm đôi.

Du͙© vọиɠ nguyên bản bừng bừng phấn chấn, lúc này lại vì đau đơn mà héo rút.

“Đau..” Dịch Thần nhẹ giọng hô nhỏ.

Mạc Vô Tình tin tưởng chính mình cả đời này đều không từng như vậy nhẫn nại quá.

Cương ngạnh đè nén khát vọng muốn trừu áp, hai tay y đặt bên cạnh hắn, mồ hoi từng giọt từng giọt nhỏ xuống lưng hắn.

Tay phải thân nhập giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa du͙© vọиɠ xụi lơ của hắn, kiên nhẫn, một chút một chút, một lần nữa châm lửa.

Gian nan mà cuồng nhiệt mập hợp, hai người đồng dạng không có kinh nghiệm, hai nam nhân có đồng dạng cấu tạo thân thể.

Không biết mạnh mẽ áp lực bao lâu, cánh tay đều gần như tê bại, nhẫn nại đã muốn tới cực hạn, theo một tiếng kêu rên trầm thấp từ sâu trong cổ họng tràn ra, y bắt đầu ở hắn trong cơ thể trừu tặng.

Nhiệt độ như lửa thiêu, mềm mại như nước, nội bích gắt gao bao vây lấy du͙© vọиɠ… khiến y cảm thấy như mình sắp bị nung chảy.

Trái tim theo cử động cuồng dã mà kịch liệt co rút lại, nhanh trất lại khắc sâu. Những lời thâm tình vừa mới truyền vào trong tai y, còn đang ở đại não ông ông tác hưởng, từng đợt vựng huyễn…

Tình cảm mãnh liệt quá sức lớn lao, đưa đến cho hắn du͙© vọиɠ cũng vô cùng mãnh liệt, giống như nước biển ào ào xô tới vô bờ vô bến, không ngừng không nghỉ.

Có một sức mạnh vô hình đè ép y, thúc giục y đem nam nhân phía dưới thân mình xé rách, nuốt vào trong bụng, một ngụm một ngụm, tất cả huyết nhục đều dung nhập vào trong thân thể mình!

“A a… Vô Tình… ”

Dịch Thần gắt gao nhắm hai mắt, suy yếu rêи ɾỉ, mấy dục ngất quá khứ.

Bị ép buộc trước sau đẩy mạnh, mỗi một lần tiến lên, đều cơ hồ đỉnh vào tận trái tim hắn, đau đớn sớm không biết khi nào mất đi, theo đó mà đến là kɧoáı ©ảʍ vô hạn.

Muốn! Muốn càng nhiều!

Chủ động hạ thấp thắt lưng, phối hợp để y càng sâu nhập vào trong cơ thể mình, cảm giác nội bích cùng du͙© vọиɠ mỗi một lần ma sát tê dại, nội bích lại càng thêm gắt gao ngậm lấy du͙© vọиɠ nóng bỏng như kiếm nung, kích phát từng trận điện lưu, tràn ra khắp toàn thân…

Eo hắn không nhịn được, vặn vẹo, mỗi một tác nhỏ đều tác động đến du͙© vọиɠ chôn sâu trong cơ thể hắn, truyền đến một trận kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn thực cốt, Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, cơ hồ lập tức sẽ vi áp mà ra.

Máu toàn thân đều hướng lên trên đầu, y gầm nhẹ một tiếng, một chút lại một chút điên cuồng chàng nhập cúc huyệt của hắn, lực đạo so với trước đó càng hung mãnh hơn ngàn vạn lần. Tuy rằng lo lắng hắn vẫn chưa bình phục, nhưng là… Thật sự nhịn không được !

Quá mức kí©h thí©ɧ, Dịch Thần suyễn đắc cơ hồ không có thanh âm.

Từng lỗ chân lông đều trở nên vô cùng mẫn cảm, tình cảm mãnh liệt kêu gào cuồng nhiệt. Chút lý trí ít ỏi còn sót lại trước đó sớm hóa thành tro tàn, bị gió biển thổi vô tung vô ảnh.

Phảng phất như toàn thân bị cuốn vào cuồng phong gió lốc, không ngừng xoay tròn, thiên toàn địa chuyển… Hơi thở nóng cháy của đi phương không ngừng phả lên bờ lưng trần trụi phía sau, từng trận mềm mại.

Bên cạnh cằm truyền đến cảm giác ẩm ướt mềm mềm, Dịch Thần quay sang, môi lập tức lạc vào trong miệng nam nhân lãnh ngạnh, hai trong mắt yên tĩnh, cặp mắt vốn như lãnh điện sâu không thấy đáy giờ phút này tựa như biển rộng, sáng ngời mà ôn nhu…

Thật sự là khó gặp ôn nhu!

Đột nhiên, một trận đau nhức lôi lý trí hắn trở về, ngay tại thời khắc cuối cùng lúc triều dâng, Mạc Vô Tình cúi người cắn lên bờ vai hắn một ngụm, càng cắn càng chặt, như thể muốn ngay cả huyết nhục của hắn cũng cắn ăn đi.

“A… ”

Cơn đau ập đến, đồng thời trong cơ thể nóng lên, bị bắn vào một cỗ chất lỏng nóng bỏng, cùng lúc đó, du͙© vọиɠ của hắn cũng phun vãi.

Ồ ồ thở dốc thật lâu …

Thật lâu sau, Mạc Vô Tình cả người ghé vào trên lưng hắn, nâng lên mái tóc ướt đẫm của hắn, nhẹ nhàng mà hôn phần vai và lưng bóng loáng.

Thật lâu sau, không tiếng động, cả hai dựa sát vào nhau cùng ôn tồn…

Cảm xúc như gió nhẹ mơn man bất tận, ở trong lòng của cả hai khẽ thổi …

Thật lâu thật lâu sau…

“Vô Tình, thực nhìn không ra ngươi là người như vậy ni!”

Cười khẽ.

Trầm mặc…

“Đừng nhìn ngươi vẻ mặt lạnh như băng, khi làm loại chuyện này lại tuyệt không lạnh lùng.”

Không biết sống chết lại cười khẽ.

Không tiếng động…

“Sớm biết ngươi là loại người như vậy, ba năm trước đây ta nên hấp dẫn ngươi.”

Vô biểu tình…

“Vốn là ta muốn ăn ngươi, không nghĩ tới thế nhưng bị ngươi ăn.”

“…..”

“Để làm chi nhìn ta như vậy, ta cũng là nam nhân, có cái gì đáng tò mò!”

Nhẫn nại…

“Uy, tiếp theo đến lượt ta ôm ngươi, được không?”

Không thể nhịn được nữa… Gân xanh đột bạo.

“Ân…”

Cùng lúc với thanh âm môi bị bịt kín phát ra một tiếng kháng nghị dồn dập, liền truyền đến hơi thở rất nhỏ mà dồn dập, sau đó dần dần biến thành tiếng hổn hển trầm trọng, rêи ɾỉ say mê…

Thêm Bình Luận