Chương 10

Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, An Mễ Lạc thở dài một hơi, lấy phần thức ăn của mình từ trong túi ra ăn.

Số thức ăn này dù có tiết kiệm thế nào cũng không đủ cho họ ăn trong hai tháng.

Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, An Mễ Lạc mặc đồ bảo hộ trở lại phòng khách. Trong phòng khách lúc này đã không còn ai, chỉ còn lại hộp thịt hầm mà cậu đã giúp mở lúc nãy được đặt trên bàn.

Cậu lại gần xem, bên trong còn một nửa, chắc là Lyles không ăn hết nên để lại.

Bây giờ thời tiết chưa nóng, vẫn có thể để được.

Tưởng tượng đến dáng vẻ Lyles yên lặng ăn uống, hai má phồng lên, khóe miệng An Mễ Lạc khẽ nhếch lên, rảo bước lên lầu.

Lyles đã ngủ ở mép giường, nhường cho cậu nửa giường.

Tiểu Hắc uất ức cuộn tròn ở mép giường, thấy cậu vào cửa thì không quên ngẩng đầu phun lưỡi với cậu để bày tỏ sự bất mãn.

An Mễ Lạc không để ý đến nó, leo lên giường nằm xuống.

Sáng hôm sau, khi An Mễ Lạc tỉnh lại, bên cạnh cậu như thường lệ đã không còn ai.

Mỗi ngày Lyles đều đi ra phía sau một chuyến, thời gian lâu như vậy khiến An Mễ Lạc rất tò mò phía sau đó rốt cuộc có gì.

Cậu không phải là không muốn đi xem, nhưng cậu đối với dị giới này vẫn chưa biết gì, tự ý hành động vạn nhất gặp nguy hiểm thì chỉ có một con đường chết.

Lỗ hổng trên tường đã được dọn dẹp sạch sẽ, gạch cũng đã đủ nhưng chưa có đất sét, kế hoạch xây tường của An Mễ Lạc chỉ có thể tạm gác lại. Vệ sinh cá nhân xong, cậu vừa ăn sáng trong máy lọc không khí vừa suy nghĩ xem nên mở lời với Cas như thế nào để xin thêm đồ ăn.

Theo tính cách của Cas, nói thẳng ra hắn ta nhất định sẽ không cho, cách làm trước đó tuy là một cách, nhưng dùng nhiều lần hiệu quả chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

An Mễ Lạc triệu hồi Linh thú của mình ra, điều khiến cậu có chút bất ngờ là lần này nó cũng không ngủ.

An Mễ Lạc đặt nó xuống đất.

Vừa chạm đất, nó lập tức đứng thẳng người dậy như con người, vươn cổ tò mò nhìn xung quanh.

Nhìn trái nhìn phải không thấy nguy hiểm, nó mạnh dạn chạy đến mép kính, bám vào lớp kính nhìn ra ngoài.

Phát hiện nơi này không phải là nơi quen thuộc, hai chiếc tai nhỏ tròn xoe của nó run lên bần bật.

An Mễ Lạc đưa tay xoa đầu nó, "Có gì mà sợ..."

"Chít." Nhóc con tràn đầy tinh thần, chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

An Mễ Lạc á khẩu.

Nó đột nhiên như vậy khiến cậu có chút không quen.

Ăn xong miếng bánh quy nén cuối cùng trong tay, An Mễ Lạc vỗ vỗ tay đứng dậy định đi gọi điện thoại thì máy lọc không khí vẫn luôn hoạt động bỗng nhiên giảm động tĩnh, sau đó càng ngày càng yếu ớt.

Chưa đầy hai giây, nó đã hoàn toàn im lặng.

Mí mắt An Mễ Lạc giật mạnh, hỏng rồi?

Cậu mới dùng có hai ngày, không đến mức đó chứ?

Chẳng lẽ là Cas cố ý đưa cái hỏng vào? Vừa nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Cas, dự cảm chẳng lành trong lòng An Mễ Lạc càng thêm mãnh liệt, hắn ta hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.

An Mễ Lạc vội vàng mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ ra ngoài kiểm tra.

Đi quanh máy lọc không khí một vòng, cậu không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường ở bên ngoài, điều đó càng khiến cậu đau đầu hơn.

Loại máy lọc không khí này không phải là đồ gia dụng thông thường, bên trong không ít linh kiện tinh vi, muốn cậu tháo ra kiểm tra hết một lượt rất có thể chưa hỏng đã bị cậu sửa cho hỏng.

An Mễ Lạc thử khởi động lại, máy móc không có phản ứng gì.

Nghĩ nghĩ, An Mễ Lạc chạy vào phòng lấy cuốn sách hướng dẫn được gửi kèm theo máy.

Sách hướng dẫn ghi lại chi tiết cách sử dụng, cách lắp đặt máy móc và một số phương án giải quyết sự cố, An Mễ Lạc đọc kỹ từng điều một, nhưng không thấy ghi chép nào giống với tình huống của cậu.

Nhà dột lại gặp mưa đêm, An Mễ Lạc cả người bất lực.

"Chít..."

An Mễ Lạc nhìn sang, thấy nhóc con bị cậu bỏ lại trong máy lọc không khí đang cố gắng đẩy cửa ra, nhưng nó đứng dậy mới cao hơn nắm tay người lớn một chút, căn bản không có bao nhiêu sức lực, nên đã tự ép mình thành bánh chuột.

An Mễ Lạc phì cười, đưa tay ra gõ lên đầu nó qua lớp kính, "Ra ngoài là chết đấy."

Bị gõ đầu, chuột hamster theo bản năng đưa tay lên ôm đầu, móng vuốt của nó quá ngắn, khiến lông trên đầu dựng ngược hết cả lên.

Nhìn bộ dạng đó của nó, tâm trạng An Mễ Lạc tốt hơn không ít.

Cậu hít sâu một hơi, cất sách hướng dẫn đi rồi đứng dậy trở về phòng.

Vấn đề cần giải quyết từng cái một, không thể nóng vội được.

Ưu điểm của cậu chính là biết sống.

Đứng trước điện thoại, An Mễ Lạc bấm dãy số quen thuộc.

Lần này điện thoại không được nhấc máy ngay lập tức như trước, mà đổ chuông một lúc lâu đầu dây bên kia mới truyền đến tiếng nói, "Có chuyện gì?"

Không biết có phải ảo giác của An Mễ Lạc hay không, biết người gọi điện thoại chắc chắn là cậu, giọng điệu của Cas lạnh nhạt hơn không ít.

An Mễ Lạc hít sâu một hơi, nịnh nọt mở miệng, "Anh vợ."

"Tút." Điện thoại trực tiếp bị cúp.

An Mễ Lạc tự nhủ người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, bấm số gọi lại.

"Tút... Tút..."

Ngay khi điện thoại được kết nối, An Mễ Lạc học theo Cas cười tủm tỉm nói: "Người ta mà đói bụng thì tính tình sẽ dễ cáu kỉnh, cá chết lưới rách thôi."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, một lát sau tiếng cười lạnh của Cas truyền đến, "Đó thật sự là một lời đe dọa đáng sợ."

An Mễ Lạc cười tủm tỉm không nói.

Giường của Độc Vương Lyles danh tiếng lẫy lừng cậu còn dám chiếm nửa cái, trên đời này còn có chuyện gì cậu không dám làm?

"Phản ứng của hắn ta thế nào?" Cas hỏi.

An Mễ Lạc nhướng mày, "Cái gì phản ứng thế nào?"

"Cậu đi rồi, phản ứng của hắn ta thế nào?"

An Mễ Lạc cầm điện thoại di động trong tay lên nhìn một cái rồi lại đặt bên tai, Cas quan tâm chuyện này làm gì?

"Còn có thể phản ứng thế nào, có một người chồng yêu thương chiều chuộng hắn ta, hắn ta rất vui vẻ chứ sao." An Mễ Lạc nói.

"Thật sao." Cas rõ ràng không tin.

Nói xong, hắn ta trực tiếp cúp điện thoại.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông đeo kính khoảng bốn mươi tuổi nhanh chóng tiến lại gần, "Vương."

Cas cười tủm tỉm nhìn sang.

Người nọ bước chân khựng lại, sau đó vội vàng sửa lời, "Tiên sinh."

"Chuyện gì?"

"Nguyên soái bọn họ đã đến, đang ở trong phòng họp."

Cas cất điện thoại di động đi, hướng về phía phòng họp mà đi, đi được vài bước, hắn ta lại dừng lại quay đầu, "Bên dị giới số 13 chuẩn bị thêm một lô vật tư."

Dừng một chút, hắn ta bổ sung, "Trước tiên đừng đưa, hai ngày nữa tôi nói đưa thì hãy đưa."

Thư ký có chút không hiểu nhưng vẫn ghi nhớ, đồng thời có chút kinh ngạc, "Người kia còn sống?"

Cas nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, khóe miệng giật giật, nào chỉ là còn sống, hắn ta còn sống rất tốt là đằng khác.

Dị giới số 13.

Bị cúp điện thoại một lần nữa, An Mễ Lạc hít thở sâu mấy lần mới coi như đè nén được cơn giận muốn gϊếŧ người trong lòng xuống.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng biến xúc động thành hành động, đánh thì chắc chắn cậu đánh không lại Lyles, lừa gạt có lẽ còn có thể lừa được một chút...

Đang suy nghĩ, sự chú ý của cậu đã bị đèn tín hiệu đang nhấp nháy trên điện thoại trước mặt thu hút.

Cậu mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

Sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại, vội vàng chạy về phía máy lọc không khí.

Ngồi xổm trước máy lọc không khí, cậu rút pin cắm vào ra, trên màn hình hiển thị pin quả nhiên đã hiện đèn đỏ.

Máy lọc không khí không phải là hỏng mà là hết pin rồi.

Hiểu rõ mọi chuyện, An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại đau đầu, cái nơi quỷ quái này ngay cả đồ ăn cũng không có thì lấy đâu ra điện ——

An Mễ Lạc đột nhiên quay đầu nhìn căn nhà nhỏ ba tầng phía sau, cái nơi quỷ quái này lại có điện.

An Mễ Lạc định lên lầu, nghĩ nghĩ lại thôi.

Điện thoại cũng cần điện, nếu tháo mô-đun sạc năng lượng mặt trời kia xuống thì điện thoại sẽ bỏ đi, cậu còn phải dựa vào nó để xin Cas đồ ăn.

An Mễ Lạc bước qua căn nhà nhỏ, nhìn về phía nơi duy nhất có khả năng có điện trong toàn bộ dị giới số 13, tháp tín hiệu ở đằng xa.

Gần căn nhà nhỏ có một tháp tín hiệu, cách căn nhà nhỏ khoảng hai trăm mét, lúc mới vào đây cậu đã nhìn thấy, nhưng lúc trước sự chú ý của cậu đều đặt vào việc sống sót, căn bản không nhìn kỹ nó.

Bây giờ nhìn lại, An Mễ Lạc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một loạt tấm pin sạc năng lượng mặt trời được mở ra như những cánh hoa ở phía trên nó.

Vào dị giới này gần mười ngày, đây là lần đầu tiên An Mễ Lạc vui vẻ như vậy, cậu vào nhà lấy dụng cụ rồi chạy về phía đó.

Vài phút sau, cậu đến dưới chân tháp tín hiệu.

Tháp tín hiệu này không khác gì so với những cái bên ngoài, hình tam giác, toàn bộ tòa tháp được cấu tạo bởi những thanh thép.

Dưới tháp tín hiệu chôn cáp quang, cáp quang nối với khe nứt không gian.

Trên đỉnh tháp tín hiệu có rất nhiều thiết bị, những thứ An Mễ Lạc có thể nhận ra là máy dò khí, máy đo tốc độ gió, máy đo lượng mưa và một camera ở mỗi mặt.

Cậu đã tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy camera, còn đang nghi ngờ Cas sao lại tốt bụng như vậy, thì ra là lắp đặt ở đây.

An Mễ Lạc đi vòng quanh tháp tín hiệu một vòng, chọn một góc dễ leo nhất, dùng dây thừng buộc dụng cụ vào eo, động tác linh hoạt leo lên trên.

Để đề phòng bị dị thú tấn công, tháp tín hiệu rõ ràng đã được gia cố, thanh thép dày đặc, điều đó đã tạo điều kiện thuận lợi cho An Mễ Lạc leo lên, chưa đầy mười phút, cậu đã leo lên đến đỉnh.

Nhìn gần, hàng loạt thiết bị kia trông khá hoành tráng.

Ánh mắt An Mễ Lạc lướt qua từng cái một, cuối cùng rơi vào camera.

Phía sau camera rõ ràng có người, lúc An Mễ Lạc nhìn sang, camera cũng nghiêng đầu về phía cậu.

Bị dí sát mặt, An Mễ Lạc không những không tức giận mà còn vui vẻ cười cười, sau đó không chút do dự lấy kìm ra.

Cân nhắc đến việc máy lọc không khí kia cậu dùng trước sau cũng chỉ có năm tiếng là hết pin, cậu lên xuống hơn mười lần, một hơi tháo hết tất cả các mô-đun sạc năng lượng mặt trời được kết nối với camera xuống, sau đó mới hài lòng vác một đống tấm pin sạc năng lượng mặt trời quay về.

Lại gần căn nhà nhỏ, từ xa cậu đã nhìn thấy bóng người ở cửa ra vào.

Lyles đã trở về, đang đứng trước cửa, nhìn về phía khe nứt không gian như đang ngẩn người.

Nhận thấy động tĩnh, Lyles nhìn sang.

"Hôm nay sao lại về sớm vậy?" An Mễ Lạc vừa đặt đồ trên vai xuống vừa hỏi.

Lyles không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu.

An Mễ Lạc ít nhiều cũng đã quen, trực tiếp quay người đi về phía tháp tín hiệu để vác số tấm pin sạc năng lượng mặt trời còn lại về.

Đi được một đoạn, An Mễ Lạc mới chậm chạp phản ứng lại, Lyles chẳng lẽ là trở về phát hiện cậu không có ở đây, tưởng cậu bỏ đi nên đang tìm cậu?

An Mễ Lạc quay đầu lại nhìn, cửa ra vào đã không còn bóng người.

Vài phút sau, khi An Mễ Lạc vác số tấm pin sạc năng lượng mặt trời còn lại quay về, Lyles đang đứng trước cửa hang nơi cậu đặt máy lọc không khí nhìn ra ngoài.

"Sao vậy?" An Mễ Lạc đặt đồ xuống, đi vòng từ bên ngoài căn nhà nhỏ sang đó.

Con rắn đen của Lyles phát hiện ra chuột hamster trong máy lọc không khí, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào nó, lưỡi cũng thè ra đầy nguy hiểm.

"Xì..."

Trong máy lọc không khí, cảm nhận được sự uy hϊếp, nhóc con vừa run rẩy vừa cố gắng giơ móng vuốt ra, dang rộng người, ép mình từ một quả bóng chuột thành một miếng bánh chuột.

Đừng tưởng miệng nó lớn là nó sẽ sợ, nó không sợ chút nào đâu, nó hung dữ lắm đấy.