Chương 2

An Mễ Lạc đang ngẩn người thì nghe thấy giọng Aik từ phía sau:

"Cậu đến khi nào thế?"

"Lúc hai người đang nói chuyện." An Mễ Lạc tiếp tục refresh lại trang web, lần này không có cửa sổ quảng cáo nào hiện ra.

Aik nhìn thấy chú chuột hamster nhỏ xíu nằm cạnh bàn phím của An Mễ Lạc, liền chồm tới chọc chọc.

Bị chọc vào bụng, chú chuột con đang ngủ say sưa giật mình mở mắt, nhưng rồi lại nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Aik thích chí định chọc tiếp, An Mễ Lạc vội vàng cất nó vào túi áo, "Hai người vừa nói gì vậy?"

"Cậu không thấy sao?" Aik nhìn vào màn hình máy tính của An Mễ Lạc, "Giấy đăng ký kết hôn của Lyles, Cas hình như gửi cho tất cả mọi người một bản."

An Mễ Lạc á khẩu, hóa ra vừa rồi cậu không nhìn nhầm.

"Còn cố tình đặt nút đồng ý ở góc trên bên phải cửa sổ, tôi thấy hắn ta bị điên rồi." Richie vốn đã không ưa Cas, "Hắn ta coi Lyles là cái gì chứ."

Ngón tay An Mễ Lạc đang lướt chuột khựng lại, cậu cố gắng nhớ lại vừa rồi mình đã click vào nút đóng hay là nút xác nhận, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi.

"Làm việc, làm việc." Aik quay về chỗ ngồi của mình.

Đến giờ làm việc, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và click chuột.

An Mễ Lạc tập trung chú ý vào trang web, liên tục refresh với hy vọng nhìn thấy loại dược liệu mà cậu cần mua, nếu chiều nay mà không mua được thì cậu phải đến cửa khe nứt canh chừng.

Cỏ Sinh Mệnh cực kỳ hiếm có, An Mễ Lạc đã theo dõi nửa tháng nay mà vẫn chưa thấy, một buổi chiều đương nhiên sẽ không có gì thay đổi, cho đến tận 5 giờ chiều cậu vẫn không thu hoạch được gì.

Thấy sắp đến giờ tan sở, cậu đành phải đến văn phòng của Dawson.

Tình huống như vậy trước đây không phải là không có, bộ phận đã có một quy trình xử lý khá hoàn thiện, nhưng quy trình vẫn cần phải được thực hiện.

Lúc An Mễ Lạc từ văn phòng Dawson ra, hành lang vốn đang vắng tanh bỗng chật ních người, Aik và Richie cũng bước ra khỏi văn phòng, ngó đầu nhìn xuống dưới lầu.

"Xảy ra chuyện gì..." An Mễ Lạc vừa hỏi vừa nhìn theo, sau khi nhìn rõ tình hình bên dưới, bước chân cậu khựng lại.

Trên sân tập, trên đường phố đâu đâu cũng là binh lính, bọn họ bao vây toàn bộ bộ phận thu mua, vị đại đội trưởng dẫn đầu liên tục gia cố lớp tường đồng vách sắt này, trông như đang tìm kiếm ai đó.

An Mễ Lạc bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

Cậu đang ngẩn người, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nhϊếp chính vương Cas đang bước xuống từ một chiếc xe.

"Đó là Cas sao?"

"Đâu?"

"Người vừa xuống xe đó..."

Trong hành lang vang lên một trận xôn xao, những người khác cũng nhìn thấy.

Nghe thấy động tĩnh, Cas bên cạnh xe quay đầu lại, mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Đám đông lập tức càng thêm náo động.

Danh tiếng của Cas tuy không tốt nhưng dù sao cũng là nhϊếp chính vương, người bình thường khó có thể gặp được.

An Mễ Lạc đang định thu hồi tầm mắt thì bắt gặp ánh mắt của Cas.

An Mễ Lạc khựng lại, lập tức nhìn lại, nhưng Cas đã dời tầm mắt, đang nói gì đó với người bên cạnh.

Không biết có phải ảo giác của An Mễ Lạc hay không, người nọ hình như liếc nhìn về phía cậu.

Dự cảm chẳng lành trong lòng An Mễ Lạc càng thêm mãnh liệt.

"Aik, Richie, tôi về trước đây." An Mễ Lạc liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, An Mễ Lạc chen ra khỏi đám đông, đi về phía cầu thang.

Xuống lầu, cậu liếc nhìn cửa chính bị chặn kín mít, rồi đi về phía cửa hông nhỏ dành riêng cho nhà ăn.

Sắp đến giờ ăn cơm, nhà bếp đang bận rộn, bên ngoài lại có thêm một đám đông binh lính, căn bản không ai để ý đến cậu, cậu dễ dàng lẻn ra khỏi cửa hông.

Cậu cứ thế đi thẳng về phía trước, cho đến khi hoàn toàn rời xa bức tường bao quanh bộ phận, cậu mới quay đầu lại nhìn, chỉ trong chốc lát cậu lẻn ra ngoài, một đám đông binh lính đã ùa ra chặn kín cả cửa hông, bọn họ không phát hiện ra cậu.

An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không khỏi cười khổ, có phải cậu hơi căng thẳng quá rồi không, đối phương chưa chắc đã là đang tìm cậu——

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cậu đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc sau khúc cua phía trước.

"An Mễ Lạc?" Cas mỉm cười.

An Mễ Lạc suýt chút nữa thì quay đầu bỏ chạy.

Là hoàng tử, nhìn gần Cas dù là ngũ quan hay khí chất đều vượt xa người thường, nhưng không hiểu sao rõ ràng hắn ta đang cười nhưng An Mễ Lạc lại có cảm giác sởn gai ốc.

"Tôi đến đón cậu. Tối nay đến chỗ tôi ở trước, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cậu đi." Cas vừa nói, một đám đông binh lính từ bốn phương tám hướng ùa ra bao vây hai người.

"Tôi không biết anh đang nói gì." An Mễ Lạc nói.

Ánh mắt Cas dần lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, "Đem đi."

Một tên lính bước lên.

An Mễ Lạc lên tiếng trước khi bọn họ đến gần, "Mấy người đây là giam giữ người trái phép."

"Chính cậu đồng ý." Cas nói.

"Rõ ràng là anh lừa đảo."

Cas mỉm cười, không phủ nhận.

Một đám binh lính vây quanh An Mễ Lạc, tiểu đội trưởng dẫn đầu làm một động tác mời, nếu An Mễ Lạc không phối hợp thì bọn họ chỉ có thể dùng vũ lực.

"Tôi muốn về nhà thu dọn đồ đạc trước." An Mễ Lạc nói.

Cas chỉ cười không nói.

"Tôi là đi kết hôn chứ có phải lên đoạn đầu đài đâu, không thể để tôi bỏ nhà bỏ cửa, cái gì cũng không mang theo chứ." An Mễ Lạc nói.

Tiểu đội trưởng khó xử nhìn về phía Cas.

Cas suy nghĩ một chút, "Cũng có lý, vậy thì đến nhà cậu trước."

Cơ thể đang căng cứng của An Mễ Lạc hơi thả lỏng một chút, dẫn đầu đi về hướng nhà mình.

Thấy Cas đồng ý, đám binh lính nhao nhao đi theo.

Người quá đông, lại thêm thân phận Cas đặc biệt, trên đường một mảnh xôn xao.

An Mễ Lạc mơ hồ nhìn thấy Aik và Richie trong đám đông, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì hai người đã bị người ta che khuất.

Nhà An Mễ Lạc cách đây không xa, chưa đầy năm phút đã đến dưới lầu, đám binh lính đi theo nhanh chóng bao vây toàn bộ tòa nhà.

An Mễ Lạc dừng lại ở cửa cầu thang, "Tôi tự mình lên là được."

"Cậu sẽ không định nhân cơ hội bỏ trốn đấy chứ?" Cas nghi ngờ.

An Mễ Lạc không nói, không chạy mới là lạ.

Độc của Lyles không ai giải được, Cas đây rõ ràng là mưu sát.

"Chờ tôi nửa tiếng." An Mễ Lạc nói.

"Mười phút."

An Mễ Lạc không mặc cả nữa, xoay người lên lầu.

Mười phút không chạy được quá xa, nhưng còn hơn là không có cơ hội.

Quay người đóng cửa lại, An Mễ Lạc đi thẳng về phía phòng ngủ, lấy chiếc ba lô vẫn hay dùng lúc còn đi học ra, nhét quần áo, tất cả đồ đạc có giá trị, thức ăn và nước uống vào.

Vác ba lô lên, An Mễ Lạc vừa mở cửa phòng xác nhận xem trên hành lang có ai không, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Aik và Richie.

Trên hành lang không có ai, An Mễ Lạc nhanh chóng leo lên sân thượng.

Nhìn thấy một mảnh xanh mướt trên sân thượng, trong lòng cậu nhói đau.

Thế giới này khác với thế giới trong ký ức của cậu, nó được hình thành bởi nhiều hành tinh độc lập nối liền với nhau, giống như một đống bong bóng tụ tập lại, hơn nữa số lượng bong bóng như vậy lên tới mười bốn.

Đối mặt với thế giới xa lạ như vậy, sau khi phát hiện ra linh thú của mình vô dụng, cậu không phải là không có lúc chán nản, tuyệt vọng, thậm chí đã từng có lúc vô cùng tuyệt vọng.

Khoảng thời gian đó là những cây rau này đã cùng cậu vượt qua.

Có lẽ là do huyết mạch thức tỉnh, nhìn thấy chúng lớn lên từng chút một, cuối cùng trở nên tràn đầy sức sống, trái tim cậu cũng theo đó mà có thêm sức lực.

Viết vắn tắt cách chăm sóc tất cả các loại rau củ, sau đó gửi riêng cho Aik và Richie, dặn dò sau khi tất cả rau củ chín đều thuộc về bọn họ, An Mễ Lạc gửi thêm một tin nhắn cho Xavier, bảo anh ấy tạm thời đừng liên lạc với cậu.

Làm xong tất cả những việc này, cậu tắt điện thoại, cẩn thận tiến đến mép sân thượng nhìn xuống.

Tòa nhà cậu đang ở bị đám binh lính bao vây kín mít, người xem náo nhiệt cũng nhiều hơn so với lúc trước.

An Mễ Lạc chọn hướng có ít người nhất, lùi lại lấy đà rồi trực tiếp nhảy sang sân thượng của tòa nhà khác phía sau.

Khoảng cách giữa hai tòa nhà ít nhất cũng phải bốn mét, may mà tòa nhà đối diện thấp hơn tòa nhà cậu đang ở.

Tiếp đất, lăn hai vòng theo quán tính, An Mễ Lạc mặc kệ cơn đau trên người, đi về phía cầu thang, vì để không chết trong lúc chiến đấu, cậu đã rất nỗ lực tập luyện khi còn ở trường.

Dưới lầu chật ních người xem náo nhiệt, An Mễ Lạc thản nhiên hòa vào trong đó, đi về hướng đã định sẵn.

Vượt qua bức tường bao, đến bên ngoài khu chung cư, An Mễ Lạc đang định gọi xe thì nhìn thấy Cas đang mỉm cười vẫy tay với cậu từ xa.

An Mễ Lạc nghẹn họng.

Trong số những người Cas mang đến chắc chắn có dị năng giả có linh thú có thể sử dụng dị năng.

Loại linh thú như vậy cực kỳ hiếm gặp, tỷ lệ chỉ có một phần mười nghìn, hơn nữa cơ bản mỗi người đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong bảng xếp hạng top 100.

Vì để đề phòng cậu chạy trốn mà ngay cả loại người này cũng dùng đến, đầu óc Cas có vấn đề sao?

An Mễ Lạc không để ý đến hắn ta, tiếp tục gọi xe.

Thấy An Mễ Lạc không qua, Cas không hề tức giận, chạy lon ton đến, "Cậu muốn đi đâu?"

An Mễ Lạc bực bội nói, "Đi mua quà gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt mà hai tay trống trơn thì không hay lắm."

"Vậy thì thật là có lòng." Cas có vẻ rất cảm động, "Đã vậy, tôi thấy không cần đợi đến ngày mai nữa, bây giờ chúng ta xuất phát luôn đi, như vậy hai ngày nữa hai người có thể gặp nhau."

Nói xong, Cas liếc nhìn một người bên cạnh, người nọ lập tức đi sắp xếp xe cộ.

"... Tôi muốn đến bộ phận xin nghỉ phép trước, tự ý nghỉ việc không hay lắm."

"Không sao, tôi đã nói với bọn họ rồi, sau này cậu không cần quay lại nữa." Cas mỉm cười, "À đúng rồi, quên nói với cậu, chúc mừng tân hôn."

An Mễ Lạc tức muốn chết.

Đoàn xe dài gồm hơn hai mươi chiếc xe quân dụng dừng lại bên đường.

Cas đi về phía một chiếc xe.

An Mễ Lạc đi về phía một chiếc xe khác cách xa hắn ta.

Cậu vừa động đậy, mấy tên lính đã xông lên chặn cậu lại, cậu chỉ có thể đi theo Cas lên xe.

An Mễ Lạc đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng gϊếŧ chết Cas rồi bỏ trốn, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với năm sáu gương mặt quen thuộc, trên xe ít nhất có năm người trong top 100 của bảng xếp hạng, trong đó không thiếu cả nguyên soái quân khu.

Những người đó đều đang đánh giá cậu, không ít người nhìn cậu với ánh mắt đầy thông cảm.

An Mễ Lạc cảm thấy khó thở.

"Đi thôi."

Xe chạy, hướng về phía ngoại thành.

"Tôi tên là Cas, là anh trai của Lyles, sau này cậu có thể gọi tôi là anh giống như nó." Cas có vẻ rất vui.

An Mễ Lạc nhìn hắn ta, "Anh rể, chào anh."

"Phụt." Có người bật cười.

An Mễ Lạc nhìn sang, mọi người đều dời tầm mắt, chỉ có điều vai khẽ run lên một cách đáng ngờ.

Cas mỉm cười không nói, nhưng đáy mắt lại không có chút thân thiện nào, bị hắn ta nhìn chằm chằm giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

An Mễ Lạc không sợ, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, dù sao cũng đều phải chết.