Chương 20

Dựa người vào khung cửa nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, đầu óc An Mễ Lạc rối bời.

Không có quy định không được mang đồ cho bọn họ?

Có ý gì đây?

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm rồi? Cas không hề ngược đãi Lyles?

Sao có thể như vậy được?

Căn nhà đổ nát này vẫn còn ở đây, tổng không thể là mắt cậu có vấn đề chứ? Chuyện đồ tiếp tế không đủ cũng là sự thật, trước đó cậu đi tìm Cas xin, hắn ta cũng lần lữa mãi mới chịu đưa.

Hơn nữa lúc nãy Cas nói câu kia là có ý gì, cái gì mà cậu thật sự có bản lĩnh đưa Lyles ra ngoài thì sẽ gọi cậu là anh?

Nói cứ như thể không phải Cas không cho Lyles ra ngoài, mà là bản thân Lyles không muốn ra ngoài vậy...

An Mễ Lạc nhìn về phía khe nứt, trong lòng lại có chút không chắc chắn.

Mấy năm nay cậu cũng nghe được một vài chuyện về Lyles, ví dụ như mười bốn tuổi hơi thở đã mang độc, mười bảy tuổi trở đi thì xung quanh một dặm không còn một ngọn cỏ, nhưng ngoài những điều đó ra cậu chẳng biết gì về Lyles cả.

Trước khi tận mắt nhìn thấy Lyles, ấn tượng của cậu về hắn ta luôn là kiêu ngạo, cường thế, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Đồ ăn không đủ thì ăn ít một chút, quần áo không đủ mặc thì mặc ít một chút, đau thì nhịn, ngày qua ngày Lyles đều lặp lại cuộc sống đơn điệu như vậy, hắn ta luôn một mình yên lặng ngồi trong bóng tối, cứ như thể bản thân chính là một phần của bóng tối...

Đôi khi An Mễ Lạc còn cảm thấy hắn ta như không có cảm xúc của con người.

Rốt cuộc Lyles đang nghĩ gì, An Mễ Lạc thật sự không biết.

An Mễ Lạc từ bỏ việc tiếp tục canh giữ ở cửa, xoay người đi về phía góc nhà cất giữ đồ tiếp tế. Trong số đồ tiếp tế có thuốc men, nhưng đều chưa mở niêm phong, rất nhiều loại đã hết hạn sử dụng.

An Mễ Lạc lấy thuốc giảm đau rồi lại lấy thêm một hộp cao dán tan máu bầm, đi về phía máy lọc khí.

Bình ắc quy đã được sạc đầy từ trước, cậu bước vào máy lọc khí, đợi đến khi không khí được lọc sạch hoàn toàn, An Mễ Lạc cởi bỏ bộ đồ bảo hộ ra kiểm tra vết thương.

Tình hình còn tệ hơn cậu tưởng tượng, vết thương không chỉ có màu đỏ sẫm, mà ngay cả mu bàn chân cũng bắt đầu sưng lên.

An Mễ Lạc triệu hồi Linh thú ra đặt sang một bên, sau đó cầm lấy hộp cao dán xé ra, bắt đầu xoa bóp.

Muốn nhanh chóng tan máu bầm, tiêu viêm thì khi xoa bóp không thể quá nhẹ tay, điều đó khiến cậu đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

An Mễ Lạc nhìn về phía Linh thú của mình, chuyển dời sự chú ý.

“Chít…” Chú chuột nhỏ vừa chạm đất đã cảnh giác đứng dậy quan sát xung quanh, xác định không nhìn thấy con rắn của Lyles đâu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, nó bèn bám chặt lấy khe cửa, vừa cố gắng chui ra ngoài vừa ngoái đầu nhìn lại, ý đồ muốn chuồn đi.

An Mễ Lạc từ chối: “Ra ngoài là chết đấy!”

“Chít…” Không biết chú chuột nhỏ có nghe hiểu được bao nhiêu, chỉ tội nghiệp kêu lên một tiếng.

Bôi thuốc xong, An Mễ Lạc không lập tức ra ngoài mà dựa lưng vào vách kính nhắm mắt lại, lăn lộn một hồi lâu như vậy, cậu đã mệt rã rời rồi.

Không cần phải mặc bộ đồ bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc, cộng thêm việc đã mệt đến mức không chịu nổi, cậu vừa nhắm mắt lại đã ngủ thϊếp đi.

Lần thứ hai tỉnh lại là do bị tiếng động đánh thức.

“Xì…” Tiểu Hắc đang nhìn cậu từ bên ngoài vách kính, đôi mắt đỏ ngầu.

An Mễ Lạc ngái ngủ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên chú chuột nhỏ đã sợ đến mức co rúm lại như bánh bao.

An Mễ Lạc cất Linh thú đi.

Một bóng người xuất hiện ở cửa.

An Mễ Lạc nhìn sang: “Bên kia khe nứt thế nào rồi?”

Lyles trở về khá sớm, cậu còn tưởng là hắn ta phải đến tối mới về.

Lyles không trả lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

An Mễ Lạc vô thức đưa tay sờ sờ, trên mặt cậu có gì sao?

Đến khi ngón tay chạm vào da thịt, cậu mới phản ứng lại là mình chưa đeo mặt nạ phòng độc, điều đó khiến cậu lập tức ý thức được một việc khác, trước giờ cậu luôn đeo mặt nạ, đây là lần đầu tiên Lyles nhìn thấy mặt cậu.

An Mễ Lạc lấy lại tinh thần, cậu mỉm cười nhìn sang: “Tôi đẹp trai không?”

Lyles liếc nhìn cậu một cái, xoay người đi vào trong nhà.

Tiểu Hắc theo sát phía sau.

An Mễ Lạc sờ sờ mặt mình, bộ cậu trông đáng sợ lắm sao?

Ngẩn người một lúc sau, An Mễ Lạc mặc bộ đồ bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc rồi bước ra khỏi máy lọc khí.

Bình ắc quy của máy lọc khí đã sắp hết điện, cậu tháo bình ắc quy xuống.

Trong nhà, Lyles đang ngồi trước bàn, trước mặt là bánh quy nén và đồ hộp được bày biện ngay ngắn.

An Mễ Lạc đi về phía tầng hai.

Cậu gian nan leo lên tầng hai, sạc đầy bình ắc quy rồi đi xuống, Lyles vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, đồ ăn trên bàn cũng không hề động đến.

An Mễ Lạc đi đến trước bàn ngồi xuống: “Cas bọn họ đã quay về rồi.”

Lyles cầm lấy bánh quy nén bắt đầu ăn.

An Mễ Lạc suy nghĩ về chuyện lúc nãy, Lyles ngay cả mở miệng nói chuyện cũng keo kiệt, cho dù cậu có hỏi dồn dập một hơi thì hắn ta cũng chưa chắc đã chịu trả lời.

“Tôi đến đây cũng khá lâu rồi, đang định tìm cơ hội ra ngoài một chuyến, tiện thể mua thêm chút đồ, ở đây thiếu thốn đủ thứ, rất bất tiện, anh có muốn đi cùng tôi không?” An Mễ Lạc hỏi.

Động tác ăn uống của Lyles khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục.

Không biết có phải ảo giác của An Mễ Lạc hay không, nhưng sắc mặt Lyles rõ ràng lạnh lùng đi vài phần.

“Giữa đường có một đoạn khá dài có dị thú, tôi đi một mình không an toàn.” An Mễ Lạc bổ sung thêm.

Lyles im lặng ăn uống.

Không nhận được câu trả lời, An Mễ Lạc cũng không bất ngờ.

Cậu nhìn về phía cổ tay bị thương của Lyles, chỗ đó cũng đã sưng lên rồi.

Nhìn Lyles ăn xong bánh quy nén lại ăn thêm nửa hộp thịt, An Mễ Lạc đặt hộp cao dán lúc nãy cậu dùng chưa hết lên bàn, đẩy về phía hắn.

Ăn uống no nê, Lyles nhắm mắt nghỉ ngơi.

An Mễ Lạc lấy găng tay dùng một lần đã chuẩn bị từ trước đeo vào, cam chịu đứng dậy đi về phía hắn.

Dừng lại bên cạnh Lyles, dựa người vào bàn để dồn trọng lượng cơ thể lên đó, An Mễ Lạc cúi người kéo tay hắn.

Cảm nhận được động tĩnh, Lyles mở mắt nhìn sang.

An Mễ Lạc vừa xắn tay áo lên kiểm tra vết thương vừa nói: “Bôi thuốc thì mới nhanh khỏi được.”

Lyles rút tay về.

Vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói chẳng là gì cả.

Qua hai ngày nữa là tự khỏi thôi.

An Mễ Lạc đã sớm có phòng bị, Lyles vừa động đậy đã lập tức nắm chặt lấy: “Anh không đau thì tôi đau được chứ?”

Lyles mặt không cảm xúc, bộ dạng đó cứ như đang nghi ngờ tại sao tay hắn mà An Mễ Lạc lại đau vậy.

“Tôi đau lòng.” An Mễ Lạc mở hộp cao dán ra, moi một cục bôi lên vết thương: “Anh là vợ tôi, nhìn thấy anh bị thương tôi đau lòng thay anh, được chưa?”

Biết rõ chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng thì Lyles nhiều nhất cũng chỉ lờ đi sự tồn tại của mình, An Mễ Lạc càng ngày càng to gan.

Ánh mắt Lyles lạnh lùng, lập tức muốn rút tay về lần nữa.

An Mễ Lạc nhanh tay hơn hắn, dùng sức ấn xuống.

Cơ bắp Lyles căng cứng một chút, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, cứ như thể cánh tay đó không phải của mình vậy.

An Mễ Lạc một tay nắm lấy cổ tay Lyles, một tay nắm lấy hai ngón tay hắn lắc lắc, Lyles hơi gầy, cho dù cổ tay đã sưng lên nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ xương tay: “Đừng nhúc nhích, ngoan nào, sắp xong rồi…”

Lyles nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Đang xoa bóp, An Mễ Lạc đột nhiên phản ứng lại một việc, da của Lyles có độc, thuốc chạm vào Lyles có bị biến chất không?

Nghĩ một lúc, An Mễ Lạc lại từ bỏ việc tiếp tục rối rắm, chắc chắn Lyles có kháng thể, nếu không thì đã sớm bị độc của chính mình gϊếŧ chết rồi.

“Xong rồi.” An Mễ Lạc buông tay ra.

Lyles kéo tay áo xuống.

An Mễ Lạc vừa dọn dẹp hộp cao dán vừa liếc nhìn sang: “Tôi đây vừa đau lòng thay anh, vừa giúp anh bôi thuốc, sao anh không hỏi han tôi một câu xem tôi thế nào rồi?”

Giọng điệu An Mễ Lạc có chút u oán: “Thậm chí còn chẳng thèm nói một câu cảm ơn.”

Động tác kéo tay áo xuống của Lyles khựng lại một chút.

Dọn dẹp hộp cao dán xong, An Mễ Lạc khập khiễng đi về phía chiếc tủ ở bên cạnh. Hộp cao dán đã tiếp xúc với không khí, cậu không thể dùng nữa, nhưng Lyles vẫn có thể dùng được.

Lúc An Mễ Lạc cất xong, xoay người lại thì trong phòng khách chỉ còn lại một mình cậu.

An Mễ Lạc đã quen rồi, cậu vịn tường, gian nan đi về phía tầng hai.

Trong phòng ngủ, Lyles đã nằm xuống.

Tối hôm qua và chiều nay dù sao cậu cũng ngủ trưa được hai giấc, còn Lyles thì đã gần hai ngày chưa chợp mắt.

Dưới ánh mắt oán hận của Tiểu Hắc, An Mễ Lạc cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể leo lên giường, nhắm mắt lại.

Ban đầu cậu định ngủ một giấc, nhưng nằm nửa ngày trời vẫn không tài nào ngủ được.

Không ngủ được, An Mễ Lạc xoay người, nằm nghiêng đối mặt với Lyles.

Lyles và Cas trông khá giống nhau, nhưng cảm giác mà bọn họ mang đến lại hoàn toàn khác biệt, Cas là kiểu người vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, còn Lyles thì lạnh lùng, im lặng, khiến người ta không dám đến gần.

Sống mũi của Lyles cao hơn một chút, điều đó khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm.

Nhìn khuôn mặt của Lyles, An Mễ Lạc không khỏi nhớ đến câu hỏi của Xavier lúc trước, rốt cuộc cậu có muốn chạy trốn nữa không?

Nếu cậu bỏ đi, nơi này lại chỉ còn lại một mình Lyles.

An Mễ Lạc nằm thẳng người, ép buộc bản thân phải ngủ.

Lúc cậu tỉnh dậy trời vẫn còn tối om, Lyles cũng vẫn nằm trên giường.

Đây là lần đầu tiên cậu dậy sớm hơn Lyles.

An Mễ Lạc tò mò nhìn sang, Lyles sau khi chìm vào giấc ngủ cũng không hề dịu dàng đi mà ngược lại còn nhíu chặt mày, như thể đang gặp ác mộng.

Lyles thật sự đang nằm mơ, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi mỏng, hai tay siết chặt lấy chăn, gân xanh nổi lên.

“Lyles…” Ngay khoảnh khắc tay An Mễ Lạc chạm vào cánh tay Lyles, hắn ta đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn sang, cùng lúc đó Tiểu Hắc cũng như mũi tên lao từ mép giường ngẩng đầu lên.

Bị hai đôi mắt một đen một đỏ nhìn chằm chằm, đầu óc An Mễ Lạc trống rỗng trong giây lát, bởi vì khác với mọi khi, trong hai đôi mắt đó là sát ý lạnh thấu xương mà cậu chưa từng thấy.

Lyles như vậy, giống như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng.

“S…”

Nhận ra giọng nói của An Mễ Lạc, Lyles bình tĩnh lại vài phần.

Một lúc sau, cơ thể căng cứng của hắn thả lỏng, nằm lại giường.

Tiểu Hắc cũng thu nanh lại.

Trong phòng im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

“Mơ thấy gì vậy, sao lại sợ hãi thành ra thế này?” An Mễ Lạc cố tỏ ra thoải mái cười hỏi.

Lyles ngồi dậy, xuống giường.

Một lúc sau, An Mễ Lạc nhìn thấy hắn đi về phía sau nhà từ cửa sổ.

An Mễ Lạc ngồi thêm một lúc trên giường, rồi cũng đứng dậy xuống giường.

Cậu lục tìm trong ba lô của mình, lấy ra chiếc điện thoại từ sau khi tắt máy đã không còn bật lên nữa, mở nguồn.

Trong dị giới không có tín hiệu, điện thoại hiển thị trạng thái ngoại tuyến.

An Mễ Lạc cầm điện thoại xuống tầng, bê một chiếc ghế đến ngồi trước điện thoại bàn, sau đó bấm số.

“Tút tút… Alo…” Đầu dây bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói ngái ngủ của Xavier.

“Là tôi.” Cuộc gọi được kết nối, An Mễ Lạc vừa kinh ngạc vừa cảm thấy tâm trạng phức tạp, kỳ thật lúc gọi cuộc điện thoại này cậu cũng không ôm nhiều hy vọng, bởi vì cậu luôn cho rằng chiếc điện thoại này chỉ có thể gọi cho Cas.

“An Mễ Lạc?” Xavier lập tức tỉnh ngủ, anh ta cũng không ngờ là mình lại nhận được điện thoại của An Mễ Lạc.

“Tôi vẫn còn đang ở trong dị giới, là dùng điện thoại trong dị giới gọi ra ngoài.” An Mễ Lạc vội vàng giải thích trước khi anh ta mở miệng: “Cậu có thể giúp tôi một việc được không?”

“Cậu nói đi.”