Chương 31

001.

Biết rõ Lyles không phải là không nghe thấy, An Mễ Lạc càng thêm không kiêng dè nhìn thẳng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt.

Lyles vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp, dáng người quả thật rất đẹp.

Xác nhận Lyles không bị thương, An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm. Cậu đi theo chính là muốn xem thử rốt cuộc Lyles có bị thương hay không, nếu cậu không tự mình kiểm tra, với tính cách của Lyles, chỉ cần chưa chết thì hắn sẽ mặc kệ.

Tốc độ tắm rửa của Lyles rất nhanh.

An Mễ Lạc còn đang ngẩn người, hắn đã bắt đầu gội đầu. Làm ướt tóc, dùng xà phòng chà xát vài cái, tạo bọt, sau đó xả nước hai lần là xong.

Tắm xong, Lyles quay đầu lại, nhìn An Mễ Lạc đang ngồi bên cạnh hoàn toàn không có ý định tránh đi.

An Mễ Lạc bĩu môi, chậm rãi dịch người xoay lưng lại, đều là đàn ông có gì phải ngại ngùng.

Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng sột soạt.

Ước chừng Lyles đã mặc quần xong, An Mễ Lạc quay đầu lại.

Lyles không lau khô người đã mặc quần áo, không ít chỗ trên quần áo bị ướt, đặc biệt là vị trí đùi phải, vải dán vào chân phác họa rõ ràng hình dáng bắp đùi.

An Mễ Lạc vừa đứng dậy vừa nhéo nhéo bụng mình, có chút ghen tị, nghĩ rằng mình cũng từng có cơ bụng.

Mặc quần áo xong, Lyles quay người nhặt quần áo bẩn vứt sang một bên, chuẩn bị giặt.

“Không cần đâu.” An Mễ Lạc ngăn cản.

Không rõ những dị thú kia có mang virus lạ hay không, cho dù giặt cũng chưa chắc đã sạch, độc của Lyles tuy lợi hại, nhưng lỡ như thì sao?

Lyles không dừng động tác. Ở dị giới, mọi tài nguyên đều rất quý giá.

An Mễ Lạc bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng lần nữa, “Tháng sau tôi sẽ bảo Cas đưa đồ mới vào, hắn không dám không đưa đâu, nếu hắn dám không đưa, lần sau có người vào tôi sẽ trực tiếp cướp. Hơn nữa đã nhuộm thành thế này, cho dù giặt cũng chưa chắc đã sạch, lãng phí xà phòng.”

Lyles nhìn quần áo đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ theo dòng nước, rồi lại nhìn xà phòng trong tay đã chẳng còn bao nhiêu, do dự một chút, buông tay.

Quần áo theo dòng nước trôi về phía hạ du, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.

“Đi thôi, về nhà.” An Mễ Lạc dẫn đầu đi về phía căn nhà gỗ.

Chỉ trong chốc lát, sắc trời đã dần tối, nếu họ không nhanh chân, có khi trời tối đen cũng chưa về đến nhà.

Lúc hai người về đến nhà, trời đã hoàn toàn tối đen.

Không kịp lắp đặt tấm pin mặt trời, An Mễ Lạc bê toàn bộ số tấm pin mặt trời còn lại vào phòng khách, sau khi ăn cơm tối xong, tắt đèn đi ngủ sớm.

Trước khi ngủ, cậu vốn còn muốn hỏi tình hình cụ thể, nhưng biết hỏi cũng vô ích, dứt khoát quyết định ngày mai đến khe nứt xem sao.

Quyết định xong, An Mễ Lạc buông lỏng đầu óc chìm vào giấc ngủ.

Ban ngày bận rộn cả ngày, ban đêm lẽ ra nên ngủ ngon, nhưng đang ngủ say, đến một khoảnh khắc nào đó An Mễ Lạc đột nhiên tỉnh lại.

Nằm trên giường mở mắt ra, nhìn trần nhà tối đen trước mặt, cậu còn đang mơ màng thì phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu.

Lyles hôm nay đi sớm như vậy?

An Mễ Lạc có một loại cảm giác bất an khó tả.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu vốn định xem thử bây giờ là mấy giờ, nhưng nhìn sang phía sau căn nhà gỗ, cậu lại nhìn thấy bóng người, Lyles đang đứng đó, quay mặt về phía sau, không biết đang nhìn cái gì.

An Mễ Lạc nhìn về phía sau.

Đêm tối quá, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy mảnh đất đen kịt và rừng cây chết khô lờ mờ.

Bức tranh này vốn đã không đẹp đẽ gì, giờ phút này lại thêm Lyles nhìn chằm chằm không chớp mắt, da đầu An Mễ Lạc tê rần.

Bên kia có gì vậy?

An Mễ Lạc xuống giường.

“Lyles?” Ra khỏi cửa, rẽ qua góc, An Mễ Lạc đi về phía Lyles.

Dị giới số 13 đang là đầu xuân, ban đêm nhiệt độ đặc biệt thấp, vừa ra khỏi cửa, nhiệt độ cơ thể An Mễ Lạc nhanh chóng bị gió đêm thổi bay, cảm giác có thứ gì đó trong rừng cây phía sau càng thêm mãnh liệt.

Lyles không quay đầu lại, “Ở trong nhà đi.”

An Mễ Lạc nhìn khu rừng tối đen phía sau căn nhà gỗ, nhanh chóng quay vào trong.

Vào cửa, cậu cầm một con dao giấu vào người.

Làm xong những việc này, cậu đi đến vị trí cửa sổ nhà bếp, nhìn về phía Lyles.

Lyles vẫn duy trì tư thế ban nãy nhìn về phía sau.

An Mễ Lạc lại nhìn về phía sau.

Không biết là do không khí hay do nghi ngờ quá mức, lần này cậu dường như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lay động trong bóng tối, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì bên kia đã chìm vào bóng tối.

An Mễ Lạc cố gắng hết sức thả chậm hô hấp, tĩnh tâm lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim ngày càng lớn của mình.

“Cạch...”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết bao lâu sau, khi chân tay An Mễ Lạc đã tê dại, trong bóng tối đột nhiên có động tĩnh.

Âm thanh truyền đến từ phía trước căn nhà gỗ.

Nhận ra điều này, An Mễ Lạc vốn đang tập trung chú ý phía sau giật mình, lập tức quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn rõ, da đầu An Mễ Lạc tê rần.

Trong bóng tối cách cửa trước căn nhà gỗ hơn trăm mét, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mười sinh vật to như trâu nhưng hình dạng lại giống hệt chuột, bộ lông đen kịt, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn cậu lạnh lùng tàn nhẫn và mang theo thù hận rõ ràng.

Cùng lúc An Mễ Lạc phát hiện ra chúng, chúng lao về phía căn nhà gỗ với tốc độ cực nhanh.

An Mễ Lạc xoay người chạy lên lầu, cơ thể những thứ đó quá lớn, tốc độ lại cực nhanh, cậu lại không thể sử dụng Linh thú, cứng rắn đối đầu chỉ có nước chết.

Gần như cùng lúc cậu xoay người, một tiếng xé gió xẹt qua bên cạnh căn nhà gỗ vang lên, ngay sau đó là tiếng va chạm hỗn loạn trước cửa.

An Mễ Lạc xông lên lầu hai, từ trên lầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào Tiểu Hắc đã đến trước cửa.

Những con chuột kia lao về phía căn nhà gỗ đã chết hơn phân nửa, Tiểu Hắc cắn cổ một con, đồng thời dùng đuôi quật về phía con còn lại.

Cả người nó đều mang độc, chạm vào là chết, dị thú bị quật trúng giãy giụa hai cái rồi nằm im bất động.

“Xì...”

Nhả dị thú trong miệng ra, Tiểu Hắc ngẩng đầu đầy nguy hiểm.

Một luồng khí đen tỏa ra từ người nó, không ngừng lan ra xung quanh, chỉ trong chốc lát đã bao trùm lấy toàn bộ cơ thể nó, khiến cả người nó trở nên mơ hồ, cũng khiến đôi mắt càng thêm đỏ thẫm.

Nhìn thấy vậy, đám chuột vừa rồi còn hung hãn đều sợ hãi lùi về phía sau.

Cùng lúc chúng lộ ra vẻ sợ hãi, Tiểu Hắc lao ra như tên bắn.

Đám chuột cố gắng chạy trốn, nhưng tốc độ của Tiểu Hắc vượt xa chúng, chúng cố gắng cắn trả, nhưng Tiểu Hắc chạm vào là chết.

Len lỏi trong đó, Tiểu Hắc đơn phương tàn sát.

Nhìn thấy chưa đầy hai giây, đám chuột còn lại đã ngã xuống toàn bộ, An Mễ Lạc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, phía sau căn nhà gỗ đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Phía sau căn nhà gỗ vốn trống không, trong bóng tối ở phía xa, hàng trăm hàng ngàn đôi mắt đỏ như máu khát máu sáng lên, hàng trăm hàng ngàn con chuột đó tràn tới như thác lũ, giống như chọc vào ổ chuột vậy.

“Lyles!” An Mễ Lạc nhíu mày thật chặt.

Lyles cách căn nhà gỗ hơn trăm mét.

Chỉ trong chốc lát, đã có vài con chuột chạy nhanh đến chỗ hắn cách đó hơn mười mét.

“Chít...” Con chuột đó nhảy lên bổ nhào về phía Lyles.

Lyles lùi về sau nửa bước, nghiêng người né tránh.

Tiểu Hắc lập tức lao về phía Lyles ở phía sau căn nhà gỗ, cùng lúc đó, trước căn nhà gỗ lại có chuột lao tới.

Tiểu Hắc lập tức quay đầu lại, nhưng đám dị thú kia lại vòng qua nó xông về phía căn nhà gỗ.

“Ầm...” Chúng di chuyển cực nhanh, An Mễ Lạc còn chưa kịp nhìn rõ, căn nhà gỗ dưới chân đã rung chuyển dữ dội, chúng hung hăng đâm vào tường, như muốn đâm sập cả căn nhà gỗ.

Cùng lúc đó, ngày càng nhiều chuột chui ra từ bốn phương tám hướng, tất cả đều lao về phía bức tường, như muốn đâm sập cả căn nhà gỗ.

Tiểu Hắc không thể không từ bỏ việc đến chỗ Lyles, ưu tiên tấn công đám chuột xung quanh căn nhà gỗ.

Nhìn cảnh tượng này từ trên cao, An Mễ Lạc gần như lập tức hiểu được ý đồ của đám chuột, chúng đang lợi dụng cậu để kéo chân Tiểu Hắc.

Nơi này vốn chỉ có một mình Lyles, Lyles và Tiểu Hắc gần như lúc nào cũng ở bên nhau, vì vậy chúng không có cách nào đối phó với Lyles, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ nơi này có thêm cậu.

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía sau, nơi Lyles đang đứng, quả nhiên Lyles đã bị bao vây hoàn toàn.

Vô số bóng đen không ngừng lao về phía hắn, cắn xé, cào cấu, cố gắng xé một miếng thịt trên người hắn.

Lyles quả thật rất giỏi chiến đấu, bất kể là đòn tấn công lén lút hay xảo quyệt như thế nào, hắn đều có thể hóa giải từng đòn một, trong lúc né tránh, hắn thậm chí còn có thể chủ động tấn công, nhưng đây không phải là kế lâu dài, số lượng đối phương quá đông.

“Xì...” Tiểu Hắc tức giận phun lưỡi.

Nó muốn đến chỗ Lyles, nhưng nó vừa mới gϊếŧ chết đám dị thú xung quanh căn nhà gỗ thì lại có những con khác bao vây.

An Mễ Lạc lùi về sau hai bước, hít sâu một hơi, sau đó chạy lấy đà trên nóc nhà, giẫm chân lên mép mái, cả người bay vυ"t ra bãi đất trống đầy dị thú phía sau căn nhà gỗ.

Khoảnh khắc tiếp đất, cậu mượn quán tính lăn về phía trước hai mét, sau đó bò dậy chạy về phía trước.

Vừa chạy cậu vừa quay đầu hét lớn, “Tiểu Hắc!”

Nghe thấy tiếng cậu, Tiểu Hắc lập tức từ bỏ việc bảo vệ căn nhà gỗ, đi theo cậu lao về phía Lyles.

“Chít...” Nhìn ra ý đồ của An Mễ Lạc, đám chuột gần đó đều nhào về phía cậu, đôi mắt đỏ ngầu đó giống như ác quỷ địa ngục, chỉ cần bị nhìn chằm chằm cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.

An Mễ Lạc không hề né tránh, chạy thẳng về phía trước.

Nhìn thấy cậu chỉ còn cách Lyles chưa đầy mười mét, một con chuột lao lên, chắn ngang phía trước, cố gắng dùng cách này chặn đường cậu.

Tốc độ của An Mễ Lạc không những không giảm mà còn tăng tốc, sau đó khi chỉ còn cách con chuột đó chưa đầy một mét, cậu đột nhiên cúi người chui qua gầm bụng nó.

“Chít...” Một con chuột khác lao tới.

An Mễ Lạc nhân lúc còn đang ở tư thế nằm sấp trên mặt đất lăn sang bên cạnh.

Con chuột đó để lại một vết cào sâu mười cm trên mặt đất.

Bò dậy từ trên mặt đất, An Mễ Lạc không chút do dự đâm con dao trong tay vào mắt nó, sau đó cũng không quan tâm rốt cuộc đã đâm sâu bao nhiêu, trong tiếng kêu thảm thiết của nó, cậu tiếp tục chạy về phía Lyles.

Lyles đã phát hiện ra cậu, cũng đang tiến về phía cậu.

Gần đến nơi, An Mễ Lạc xoay lưng về phía Lyles giơ con dao trong tay lên.

Cùng lúc đó, Tiểu Hắc đuổi kịp.

Nó xoay quanh hai người, nhanh chóng bao vây hai người ở giữa.

“Xì...”

Tiểu Hắc ngẩng đầu, một lượng lớn khí đen tuôn ra từ người nó.

Cùng lúc đó, Tiểu Hắc bắt đầu không ngừng tấn công theo vòng tròn với tốc độ cực nhanh.

Theo động tác của nó không ngừng mở rộng phạm vi, phạm vi bao phủ của làn sương đen cũng theo đó không ngừng mở rộng, chỉ trong chốc lát, đám chuột gần đó đều bị bao phủ trong đó, sau đó là tiếng giãy giụa và kêu thảm thiết đau đớn.

Nhìn thấy kế hoạch thất bại, đồng bọn phía trước liên tục ngã xuống, đám chuột đang lao về phía này ở phía xa rõ ràng do dự, không ít con thậm chí còn dừng bước.

“Xì...”

Chỉ chưa đầy ba giây, Tiểu Hắc đã gϊếŧ sạch đám dị thú trong phạm vi bán kính hơn hai mươi mét xung quanh bọn họ.

Trong bóng tối, nó nhìn xuống đám dị thú kia, giống như mèo nhìn chuột, ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt.

“Chít...”

Trong bóng tối, một con chuột rõ ràng cao lớn cường tráng hơn những con khác gầm lên, có vẻ như nó là kẻ cầm đầu trong hành động lần này, nghe vậy, những dị thú khác đều trở nên náo động.

“Tiểu Hắc!” An Mễ Lạc lên tiếng, đồng thời Lyles cũng nhìn sang.

Tiểu Hắc lao về phía nó.

Dị thú kia sững sờ một chút, xoay người bỏ chạy.

Thấy nó bỏ chạy, những dị thú khác lập tức hỗn loạn, chen chúc bỏ chạy tán loạn, chỉ trong chốc lát, trong bóng tối chỉ còn lại một đống thi thể.

Mục tiêu của Tiểu Hắc rất rõ ràng, nó đuổi theo con chuột cầm đầu kia.

Tốc độ của đám chuột tuy nhanh, nhưng tốc độ của Tiểu Hắc lại vượt xa chúng, rất nhanh đã đuổi kịp.

Hai phút sau, Tiểu Hắc ngoạm theo thi thể quay trở lại.

Đến gần, nó nhả thi thể trong miệng ra, quấn quanh người Lyles.

An Mễ Lạc nhìn núi thây biển máu xung quanh.

Cũng đến lúc này cậu mới phát hiện ra mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngón tay cầm dao siết chặt đến mức tê dại, tim đập thình thịch.

Bốn năm ở trường, cậu không phải chưa từng theo trường vào dị giới, nhưng lúc đó dị giới bọn họ đi đều là những nơi có độ nguy hiểm cực thấp, còn có giáo viên hộ tống, hoàn toàn khác với tình huống tối nay.

Nói chính xác, đây là lần đầu tiên cậu chính thức tham gia săn gϊếŧ dị thú.

002.

“Anh không sao chứ?” An Mễ Lạc quay đầu nhìn người phía sau.

Lyles đang nhìn cậu.

Linh thú của An Mễ Lạc không giỏi chiến đấu, nhưng bản thân An Mễ Lạc lại rất giỏi, nhìn thấy An Mễ Lạc không chút do dự nhảy từ lầu hai xuống đống dị thú, lao về phía mình, hắn rất ngạc nhiên.

“Bọn dị thú kia có đến khe nứt không?” An Mễ Lạc nhìn tháp tín hiệu bên cạnh, nhanh chóng đi về phía căn nhà gỗ, “Tôi đi gọi điện thoại.”

Buổi chiều cậu mới tháo dỡ thiết bị giám sát trên tháp tín hiệu, tuy cậu không cho rằng với tính cách của Cas sẽ không có chuẩn bị thứ hai, nhưng gọi điện thoại báo một tiếng vẫn an toàn hơn.

Trở lại căn nhà gỗ, An Mễ Lạc gọi điện thoại cho Xavier.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia rất ồn ào, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

“Chúng tôi vừa bị tấn công, có thể sẽ có dị thú đi về phía các cậu, số lượng rất đông, các cậu cẩn thận...” An Mễ Lạc nhanh chóng thuật lại tình hình một cách ngắn gọn.

“Chúng tôi đang triển khai rồi, cậu không sao chứ?” Xavier vừa nói vừa chạy.

“Chúng tôi không sao...” An Mễ Lạc dặn dò thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, thần kinh căng thẳng của An Mễ Lạc thả lỏng hơn một chút.

Toàn bộ trận chiến chỉ kéo dài chưa đầy nửa tiếng, nhưng lại khiến cậu một lần nữa thay đổi nhận thức về dị giới này và Lyles.

Đám chuột kia rõ ràng có tổ chức, số lượng còn đông, hơn nữa trí thông minh rất cao, cuộc tấn công quy mô lớn như tối nay, nếu không phải thực lực của Lyles áp đảo, e rằng cho dù đổi thành đội quân ngàn người cũng chưa chắc đã cản được.

An Mễ Lạc đi ra cửa, nhìn người vẫn đang đứng bên ngoài với tâm trạng phức tạp.

Lyles và Tiểu Hắc đang mặt đối mặt, không biết đang trao đổi gì đó.

“Về trước đi, tối nay chúng chắc không dám quay lại đâu.” An Mễ Lạc vừa nói vừa nhìn phòng khách bị bày bừa phía sau, rồi lại nhìn đống thi thể bên ngoài, đau đầu vô cùng.

Đặc biệt là đống thi thể kia, số lượng nhiều, thể tích lại lớn, muốn xử lý sạch sẽ không biết phải mất bao lâu.

Không xử lý, phỏng chừng phải hôi thối mấy tháng.

Trong bóng tối, Lyles không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Tiểu Hắc trước mặt.

“Lyles?” An Mễ Lạc ngẩn người.

Lyles quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục nhìn Tiểu Hắc trước mặt.

An Mễ Lạc cũng nhìn theo.

Ban đầu cậu không hiểu Lyles đang nhìn gì, cho đến khi cậu phát hiện làn sương mù trên người Tiểu Hắc vẫn đang không ngừng tỏa ra.

Trên người Tiểu Hắc luôn tỏa ra một luồng khí đen, từ lần đầu tiên An Mễ Lạc nhìn thấy nó đã như vậy, nhưng làn sương mù đó rất mỏng manh, đôi khi không chú ý sẽ không nhìn thấy.

Nhưng bây giờ thì khác, làn sương mù trở nên rõ ràng.

An Mễ Lạc ngẩn người, sau đó đi về phía đó, “Nó đây là...”

Lời hỏi thăm của An Mễ Lạc còn chưa dứt, cơ thể Lyles đã loạng choạng.

An Mễ Lạc còn chưa kịp kinh ngạc, Lyles đã ngã về phía sau.

“Lyles?!”

Cơ thể An Mễ Lạc phản ứng nhanh hơn não, lao về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người quá xa, lúc cậu đến gần, Lyles đã ngã xuống.

“Lyles?” An Mễ Lạc đỡ Lyles nằm thẳng, vỗ nhẹ lên mặt hắn, cố gắng gọi hắn dậy, nhưng Lyles không có phản ứng.

“Xì...”

Tiểu Hắc định đến gần, nhưng lại lùi lại ngay khi vừa đến gần.

Có vẻ như nó vẫn chưa thoát khỏi trạng thái gϊếŧ chóc, đôi mắt đỏ ngầu một cách khác thường, mơ hồ còn có thể nhìn ra vài phần cuồng bạo.

Linh thú là một phần linh hồn của chủ nhân, một khi chủ nhân hôn mê, Linh thú sẽ bị cưỡng ép thu hồi, Lyles hôn mê bất tỉnh, nhưng Tiểu Hắc vẫn tồn tại, tình huống của Lyles rõ ràng không đúng lắm.

An Mễ Lạc nhanh chóng bế ngang hắn lên, đi về phía căn nhà gỗ.

Trở lại căn nhà gỗ, đặt hắn xuống đất, An Mễ Lạc lập tức lao về phía điện thoại.

Điện thoại được kết nối, An Mễ Lạc không đợi đối phương lên tiếng đã nói: “Lyles hôn mê rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó truyền đến giọng nói: “Chuyện gì vậy?”

“Không biết.” An Mễ Lạc nhìn Tiểu Hắc đi theo vào, “Chúng tôi vừa bị tấn công, anh ấy không bị thương, nhưng làn sương đen tỏa ra từ Linh thú của anh ấy dường như đậm hơn, sau đó anh ấy hôn mê...”

“Chăm sóc anh ấy cho tốt, tôi qua đó ngay.”

“Rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?” An Mễ Lạc vội vàng hỏi trước khi Cas cúp điện thoại, cho dù Cas ở ngay khe nứt cũng phải mất năm tiếng mới đến được đây, nếu ở xa hơn thì ít nhất cũng phải mất mấy ngày.

“Linh thú mất khống chế.” Cas vứt lại một câu rồi cúp điện thoại.

Suy đoán được xác nhận, An Mễ Lạc nhíu mày thật chặt.

Linh thú là sự tồn tại đặc biệt, bị thương hoặc mất khống chế đều sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ đáng sợ đến chủ nhân, trực tiếp gây ra cái chết đã là may mắn, thậm chí còn có thể khiến chủ nhân vì vậy mà mất đi lý trí, trở thành một kẻ điên rồ.

Cậu vẫn luôn biết độc tố Linh thú của Lyles bị rò rỉ, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về chuyện đằng sau nó, dù sao khi nhắc đến chuyện này, giọng điệu của hầu hết mọi người đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Chính vì độc tố Linh thú bị rò rỉ, Lyles mới có thể vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng xếp hạng trăm người mạnh nhất cho dù mười năm không rời khỏi dị giới này.

Đặt điện thoại xuống, An Mễ Lạc nhìn phòng khách bừa bộn, bế Lyles lên lầu.

Đặt hắn lên giường, An Mễ Lạc lại kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, xác nhận trên người hắn không có vết thương, sau đó cởϊ áσ khoác ngoài của hắn ra, đắp chăn cho hắn.

Làm xong những việc này, An Mễ Lạc không biết mình còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh nhìn.

“Mày có thể quay về không?” An Mễ Lạc nhìn Tiểu Hắc đang đứng bên cạnh.

Triệu hồi Linh thú cần tiêu hao tinh thần lực và thể lực, nếu Lyles hôn mê là do Linh thú mất khống chế, vậy để Linh thú quay về hẳn là có thể giảm bớt tình trạng ở một mức độ nhất định.

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không có động tác gì.

An Mễ Lạc im lặng.

Từ khi cậu bước vào dị giới này, Lyles chưa từng thu hồi Tiểu Hắc lần nào, trước đây cậu không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, e rằng là do Lyles căn bản không làm được.

Xác nhận thêm tình trạng của Lyles, trái tim An Mễ Lạc càng thêm nặng trĩu.

Cho đến nay, ngoài tự hồi phục, không có bất kỳ phương pháp điều trị nào cho Linh thú, vì vậy nếu Linh thú bị thương, lựa chọn tốt nhất là ngừng sử dụng Linh thú.

Nếu tình trạng của Lyles đã tồi tệ đến mức không thể ngừng triệu hồi Linh thú, chẳng phải là tình trạng của hắn sẽ tiếp tục xấu đi, cho đến khi...

An Mễ Lạc không cho phép mình nghĩ tiếp, hít sâu một hơi rồi đi ra cửa.

Cậu không xuống lầu, mà đi lên lầu ba.

Đứng trên cao nhìn xung quanh, xác nhận đám chuột kia không quay lại, cậu mới xuống phòng khách ở lầu một.

Lúc trước đám dị thú kia xông vào phòng khách, bàn ghế, vật tư, thậm chí cả thùng nước của cậu đều bị đâm cho lộn xộn.

Cậu đi vòng qua nửa phòng khách đến chỗ để nước, lấy một thùng nước chưa bị vỡ ra, lấy bếp không khói, đun một ít nước.

Đợi nước nguội, cậu cho Lyles uống một ít, sau đó ngồi xuống bên giường.

Cậu tỉnh giấc lúc hơn một giờ, sau một hồi loay hoay, đã gần ba giờ sáng, cậu không hề buồn ngủ, dứt khoát ngồi bên cạnh trông chừng.

Hơn bốn giờ, trời dần sáng.

Gần năm giờ, lúc trời sáng hẳn, An Mễ Lạc ngồi đến mức chân tay tê dại, đang định đứng dậy hoạt động một chút, Tiểu Hắc ở phía xa đột nhiên ngẩng đầu.

An Mễ Lạc lập tức cảnh giác.

Cậu còn tưởng rằng là dị thú quay lại, thì nghe thấy động tĩnh từ trên giường phía sau.

An Mễ Lạc lập tức nhìn sang, Lyles cau mày, chậm rãi mở mắt.

Vừa tỉnh ngủ, ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như mọi khi, mà có thêm vài phần mơ màng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cậu đang ngồi bên giường.

“Tỉnh rồi?” An Mễ Lạc có chút kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Lyles sẽ hôn mê bất tỉnh cho đến khi Cas đến.

Lyles cử động, cố gắng ngồi dậy.

An Mễ Lạc vội vàng ấn vai hắn, ấn hắn nằm xuống, “Đừng lộn xộn, anh vừa mới hôn mê, anh còn nhớ không?”

Ánh mắt Lyles dần trở nên minh mẫn, hắn nhìn Tiểu Hắc bên giường.

Tiểu Hắc bò lên giường, quấn quanh người hắn, đặt đầu lên ngực hắn.

Lyles xoa xoa đầu nó.

Rõ ràng Lyles vẫn còn nhớ chuyện lúc trước.

An Mễ Lạc ngẩn người, sau đó một suy đoán hoang đường nảy ra trong đầu cậu, “Đây không phải lần đầu tiên anh hôn mê?”

Nếu là lần đầu tiên, Lyles không thể nào không hề kinh ngạc.

Trong đầu An Mễ Lạc lập tức hiện lên cảnh tượng Lyles một mình hôn mê trong dị giới, sau đó lại một mình tỉnh lại từ trong hôn mê...

Thiết bị giám sát của Cas có thể giám sát khu vực xung quanh căn nhà gỗ, nhưng không thể giám sát tất cả mọi nơi.

Lúc An Mễ Lạc đang ngẩn người, Lyles đã ngồi dậy khỏi giường.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như vẫn định đến khe nứt phía sau.

“Hôm nay anh không được đi đâu hết, nằm xuống cho tôi.” Một luồng lửa giận vô danh bùng lên trong lòng An Mễ Lạc, đã đến nước này rồi, rốt cuộc Lyles có biết mình đang làm gì không?

Lyles nhìn sang, có chút không hiểu tại sao An Mễ Lạc đột nhiên nổi giận.

“Anh sắp chết rồi, anh có biết không?” An Mễ Lạc tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.

“Ừ.” Lyles bình tĩnh đáp.

An Mễ Lạc nghẹn họng.