Chương 46

001.

“Khụ…”

An Mễ Lạc hoàn hồn, vội vàng vùng vẫy bò dậy, “Anh không sao chứ—”

Dưới lớp mặt nạ phòng độc của Cas là một mảng đỏ tươi, tiếng ho khan vừa rồi là do máu trào lên.

An Mễ Lạc vội vàng kiểm tra những thứ đập vào người anh ta, đầu tiên là bàn ăn, sau đó là bàn trà.

Bàn ăn đập thẳng vào người Cas, bàn trà theo sát phía sau, may mắn là bàn ăn đã đỡ được một chút, bàn trà nghiêng ngả đổ sang một bên.

“Anh đừng nhúc nhích, tôi dọn mấy thứ này ra ngay.” An Mễ Lạc vừa nói vừa vội vàng dọn dẹp.

“Ưm…”

Đẩy bàn trà ra, An Mễ Lạc đang định đẩy cả bàn ăn ra thì nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ phía Cas.

An Mễ Lạc lập tức dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn xuống gầm bàn, lúc này cậu mới phát hiện một mảnh thủy tinh dài bằng bàn tay cắm vào bụng trái của Cas.

Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ bộ đồ bảo hộ và cả mặt đất.

An Mễ Lạc hít một hơi lạnh, vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu không bị thương đến nội tạng thì còn may, nếu bị thương đến nội tạng thì với điều kiện hiện tại căn bản không thể chữa trị.

Cho dù cậu có thể liên lạc ngay với người bên ngoài để họ điều máy bay đến, thì trước khi máy bay đến Cas cũng đã chết vì mất máu rồi.

An Mễ Lạc đứng dậy, cẩn thận tránh mảnh thủy tinh, nhấc cả bàn ăn lên rồi ném sang một bên.

Lúc cậu quay đầu lại, Cas đang cúi đầu nhìn bụng mình.

Phát hiện ra mảnh thủy tinh, anh ta bất lực nằm vật xuống.

An Mễ Lạc lấy ba lô xuống, tìm hộp thuốc.

Cas đang mặc đồ bảo hộ, không rõ trên người còn vết thương nào khác không, nhưng vết thương ở bụng phải xử lý ngay lập tức.

An Mễ Lạc đeo găng tay dùng một lần, mở chai nước sát trùng, xé bông y tế, chuẩn bị băng gạc, “Anh chịu khó một chút, phải rút mảnh thủy tinh ra.”

Cas hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

An Mễ Lạc hai tay đồng thời nắm lấy hai bên mảnh thủy tinh, “Tôi đếm đến ba, ba—”

Vừa đếm xong, An Mễ Lạc liền dùng sức rút mạnh.

“Ưm…” Cas rêи ɾỉ một tiếng.

Mảnh thủy tinh được rút ra, máu cũng theo vết thương tuôn ra ào ạt.

An Mễ Lạc lập tức cầm lấy chai nước sát trùng bên cạnh đổ lên, sau đó cầm bông ấn vào vết thương.

Khoảnh khắc nước sát trùng đổ lên vết thương, Cas đau đớn đến mức toàn thân co rúm lại.

An Mễ Lạc nhân cơ hội này dùng tay ấn vào vùng eo của anh ta, vết thương không xuyên qua người, nhưng như vậy càng phiền phức hơn, bởi vì cậu không thể xác định được mảnh thủy tinh có đâm vào nội tạng hay không.

Cơn đau nhanh chóng dịu đi, Cas lại nằm vật xuống đất.

An Mễ Lạc nhìn xung quanh, trong phòng tạm thời chưa thấy sương mù đen, “Cởi đồ bảo hộ ra, vết thương phải băng bó.”

Có Tiểu Hắc ở đây, cởi đồ bảo hộ ra sẽ chết, nhưng không cầm máu kịp thời cũng chết, đánh cược một phen còn có khả năng sống sót.

Cas không nói gì, hít sâu một hơi, sau đó run rẩy hai tay kéo khóa đồ bảo hộ.

Cởi đồ bảo hộ ra, vết thương bên dưới lộ ra, nhìn rõ ràng trong nháy mắt, An Mễ Lạc như rơi xuống vực sâu.

Cả bụng Cas đã ướt sũng, lượng máu chảy ra nhiều như vậy, Cas còn tỉnh táo được đến bây giờ cậu cũng phải kinh ngạc.

An Mễ Lạc một tay mở lọ thuốc cầm máu, rắc một lớp dày lên vết thương, sau đó để Cas hơi nhổm dậy, cầm băng gạc băng bó vết thương.

Dị giới nguy hiểm trùng trùng, quân khu chuẩn bị hộp thuốc rất đầy đủ, riêng băng gạc đã có tới mấy cuộn.

An Mễ Lạc cố gắng hết sức quấn chặt vết thương, nhưng cứ quấn được một lớp, băng gạc lại lập tức bị nhuộm đỏ một lớp.

Dùng hết hai cuộn băng gạc, vết thương đã là một mảng đỏ tươi.

May mắn là cách này thực sự hiệu quả, máu đã chảy chậm lại, ít nhất là bề ngoài là vậy.

Nằm vật xuống đất, Cas thở ra một hơi dài, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

An Mễ Lạc nhân cơ hội này kéo đồ bảo hộ của anh ta xuống thêm một chút, để lộ ra vết thương ở chân trái trước đó.

Xương ống chân của Cas bị lõm vào một mảng lớn, ống quần và giày đã sớm bị máu nhuộm đỏ, nhìn còn đáng sợ hơn vết thương ở bụng.

An Mễ Lạc nhanh chóng sát trùng cho anh ta, rắc thêm một ít thuốc cầm máu, sau đó dùng băng gạc băng bó vết thương.

Làm xong những việc này, An Mễ Lạc tháo găng tay đã dính đầy máu, lấy từ trong hộp thuốc ra thuốc giảm đau, thuốc chống viêm và thuốc cầm máu, nhét hết vào miệng Cas.

Nhìn Cas nuốt xuống, cậu nhanh chóng cất hộp thuốc vào ba lô, đeo ba lô lên rồi đi về phía một lỗ hổng bên cạnh.

Tòa nhà mà họ đang ở sau khi sập xuống, phần lớn tường bị đập nát, phía bên phải vốn là phòng bếp giờ chỉ còn lại một lỗ hổng lớn.

An Mễ Lạc thò đầu ra, nhìn về phía bên trái.

Tiểu Hắc đang quay lưng về phía bọn họ lắc lư cái đầu, hình như cú va chạm vừa rồi cũng khiến nó bị choáng váng.

Tiểu Hắc dùng đầu húc?

Nó bị ngu à?

Xác nhận Tiểu Hắc đang quay lưng về phía này, An Mễ Lạc quay trở lại phòng.

Chỉ trong chốc lát, Cas đã hôn mê bất tỉnh.

Nghe thấy tiếng động, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, “Cậu còn…”

An Mễ Lạc buồn cười, chẳng lẽ Cas tưởng rằng cậu băng bó vết thương xong là bỏ chạy?

Hình như nhìn ra suy nghĩ của An Mễ Lạc, Cas cười nói: “Chạy đi, tôi không trách cậu, chết cũng sẽ không biến thành ma đến quấn lấy cậu, cậu yên tâm. Cậu đi tìm Lyles đi, linh thú của cậu既然能直接触碰到黑蛇而不死, nói không chừng thật sự có biện pháp…”

An Mễ Lạc tức giận.

Cậu thật sự hy vọng đống đồ đạc vừa rồi đập hết vào đầu Cas, tốt nhất là đập nát đầu anh ta, như vậy cậu có thể không chút do dự mà bỏ anh ta lại mà rời đi, nhưng Cas không chết, anh ta còn sống.

Ngồi xổm xuống trước mặt Cas, đầu óc An Mễ Lạc xoay chuyển nhanh chóng.

Tiểu Hắc vẫn còn ở bên ngoài, vừa rồi náo loạn một trận, khắp nơi đều là sương mù đen, cứ như vậy đưa Cas ra ngoài anh ta chắc chắn sẽ chết.

Bộ đồ bảo hộ của Cas đã bị rách một lỗ, lỗ thủng không nhỏ, nọc độc của Tiểu Hắc rất mạnh, cho dù cố gắng vá lại cũng không có tác dụng gì.

An Mễ Lạc nhìn bộ đồ bảo hộ trên người mình.

Trước đây cậu đã từng ở trong phạm vi nọc độc của Lyles với một lỗ thủng trên bộ đồ bảo hộ trong một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn có một khoảng thời gian dài ở chung phòng với Lyles…

An Mễ Lạc hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng máu toàn thân lại không tự chủ được mà dồn lên não.

Cậu lại hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi đồ bảo hộ của mình ra.

Trong lúc hành động, cậu mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy.

Đây chắc chắn là một canh bạc, nếu thắng thì cậu và Cas đều còn một tia hy vọng, nếu thua…

An Mễ Lạc vẫn đeo mặt nạ phòng độc, tiếp xúc với da và hít trực tiếp vào phổi là hai chuyện khác nhau, lần trước cậu cũng luôn đeo mặt nạ phòng độc.

Nghe thấy tiếng động, Cas đã mơ màng nhìn sang.

Nhìn thấy An Mễ Lạc cởi đồ bảo hộ ra, nhìn thấy An Mễ Lạc mặc đồ bảo hộ vào người mình, anh ta mới hoàn hồn, điều đó khiến ánh mắt anh ta dần trở nên kỳ quái.

Nếu như lúc trước ánh mắt Cas nhìn An Mễ Lạc giống như cậu có vấn đề về đầu óc, thì bây giờ cái hố đó đã không chỉ là một cái, ít nhất cũng phải năm cái.

An Mễ Lạc lười để ý đến anh ta, nhanh chóng mặc đồ bảo hộ của mình cho anh ta, sau đó bẻ hai chân bàn bên cạnh cố định chân trái của anh ta.

Làm xong những việc này, An Mễ Lạc đeo ba lô ra trước ngực, dìu anh ta dậy cõng lên lưng.

Bây giờ đã quá thời gian Cas sắp xếp tấn công, nhưng ngoại ô thành phố vẫn yên tĩnh, chắc chắn là những người bên ngoài đã phát hiện ra Tiểu Hắc, biết tình hình có biến nên đã dời lịch tấn công.

Cậu không biết đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng nếu Lyles và Cas đều chết ở đây, bọn họ mất đi cả đế vương và nhϊếp chính vương, vậy thì có thể tưởng tượng được việc thu phục dị giới số 7 sẽ không còn là chuyện quan trọng nhất nữa.

Đến lúc đó toàn bộ dị giới số 4 sẽ tiêu đời, tất cả mọi người trong dị giới số 4 cũng sẽ tiêu đời, Xavier, Aik, Richie và những người ở dị giới số 7 cũng sẽ chết hết.

Cõng Cas đến trước lỗ hổng, An Mễ Lạc nhìn ra ngoài.

Trạng thái của Tiểu Hắc có chút không đúng, đang lảo đảo bò về phía bên trái, ngược hướng với bọn họ.

An Mễ Lạc nhìn về phía bên phải, trong tầm mắt đều là những đám sương mù đen chưa kịp tan đi.

Nơi này khác với dị giới số 13, Lyles đã ở dị giới số 13 quá lâu, độc khí đã sớm khuếch tán đều.

Nọc độc của Tiểu Hắc ở đây tuy mạnh hơn, nhưng độc khí do nó tỏa ra vẫn chưa kịp khuếch tán hoàn toàn.

Sau khi xác nhận lại một lần nữa Tiểu Hắc không chú ý đến bên này, An Mễ Lạc nghiến răng lao ra khỏi phòng, chạy về phía khu nhà không xa.

Cậu cố gắng chạy men theo đống đổ nát, như vậy cho dù Tiểu Hắc quay đầu lại cũng không nhìn thấy bọn họ.

Cậu cố gắng tránh những nơi có sương mù, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nếu có thể cậu vẫn không muốn thử.

Chạy một hơi được hơn năm mươi mét, lúc An Mễ Lạc quay đầu lại nhìn thì Tiểu Hắc đã không còn bò về phía trước nữa, nó ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Nhìn thấy một mảng lớn đổ nát xung quanh, nó có vẻ rất ngạc nhiên.

An Mễ Lạc không dám nán lại, nhân lúc nó chưa nhìn thấy bên này, tiếp tục chạy về phía trước.

Trước đó bọn họ đã đến rìa khu nhà.

Ba phút sau, An Mễ Lạc lại xông vào khu nhà.

Vào trong khu nhà, An Mễ Lạc nhìn xung quanh, đang do dự xem nên chạy về hướng nào thì phát hiện Cas trên lưng không biết từ lúc nào đã hoàn toàn hôn mê.

An Mễ Lạc chỉ có thể tự mình quyết định.

Nghĩ ngợi một chút, cậu chạy về hướng Lyles rời đi trước đó.

Việc cấp bách bây giờ là tìm thấy Lyles.

Linh thú bị thương đối với chủ nhân là một đòn giáng mạnh, linh thú nổi điên thì càng là đòn chí mạng, Tiểu Hắc bây giờ đã không thể dùng từ nổi điên để hình dung, cậu rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của Lyles.

Nhanh chóng di chuyển trong các con phố, An Mễ Lạc đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động phía trước.

Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn cả não bộ, lập tức lách vào một cửa hàng gần đó.

Trốn vào trong cửa hàng, cậu cẩn thận thò đầu ra.

Ở phía xa, hai nhân viên y tế khiêng Lyles chạy trốn trước đó đang chạy ngược trở lại, phía sau bọn họ là hơn hai mươi con dị thú to lớn.

002.

Tiểu Hắc gây ra động tĩnh quá lớn, dị thú trong toàn thành đều đang tụ tập về phía này, bọn họ chắc là chạy chưa được bao xa đã bị chặn đầu.

Bọn họ là nhân viên y tế, không giỏi chiến đấu, huống chi là phải đối mặt với hơn hai mươi con dị thú cùng lúc.

Không thể đánh lại, hai người chỉ có thể chuyên chọn những con ngõ nhỏ mà dị thú to lớn không thể chui vào mà chạy, nhưng dù vậy khoảng cách giữa bọn họ và dị thú vẫn ngày càng gần.

Nhìn thấy một con dị thú đã đuổi kịp hai người, An Mễ Lạc xông ra khỏi cửa hàng, “Chạy về phía này!”

Vừa dứt lời, cậu lập tức dẫn đầu chạy về hướng vừa rồi.

Nghe vậy, đám dị thú và hai người kia đều sửng sốt.

Chính trong khoảnh khắc này, con dị thú chạy song song với hai người đã bỏ lỡ thời cơ tấn công tốt nhất.

Hai người đã kiệt sức và chật vật lập tức chạy về phía An Mễ Lạc.

Bọn họ không nhận ra An Mễ Lạc, nhưng Cas trên lưng An Mễ Lạc đang mặc bộ đồ bảo hộ đặc biệt của quân khu.

Chờ đến khi hai người đuổi theo, An Mễ Lạc vừa chạy hết tốc lực vừa quay đầu lại nói lớn: “Phía trước có độc của Tiểu Hắc.”

Hai người lập tức hiểu ý cậu.

Bọn họ mặc đồ bảo hộ, nhưng đám dị thú thì không.

Ngay khi An Mễ Lạc vừa dứt lời, phía trước đã có thể nhìn thấy đống đổ nát và sương mù đen.

An Mễ Lạc do dự một chút, cắn răng xông vào màn sương mù mỏng nhất.

Xông vào đống đổ nát, cậu lập tức rẽ phải, vòng qua một con hẻm khác bên cạnh, sau đó men theo con hẻm chạy về phía không có sương mù.

Hai người phía sau thấy cậu chỉ đeo một chiếc mặt nạ phòng độc đã xông vào sương mù đen đều giật mình, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đám dị thú phía sau cũng đã xông vào màn sương.

Tiếp theo là những tiếng kêu thảm thiết và tiếng ngã xuống đất quen thuộc.

Hai người quay đầu lại nhìn.

Hơn hai mươi con dị thú đuổi theo bọn họ phần lớn đều đã xông vào màn sương, những con chạy chậm hơn chưa kịp xông vào nhìn thấy những con dị thú khác ngã xuống đất đau đớn phía trước, đều hoảng sợ dừng lại.

“Đừng dừng lại.” Giọng nói của An Mễ Lạc truyền đến từ một con hẻm khác.

Hai người hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

Chạy ra khỏi màn sương, An Mễ Lạc lập tức vừa chạy nhanh về phía trước vừa cảm nhận cơ thể mình.

Chạy suốt một đoạn đường dài, lại bị dị thú và Tiểu Hắc đuổi theo, bây giờ toàn thân cậu không chỗ nào không đau.

Thêm vào đó, trước đó bị lũ ong mật cắn, máu huyết sôi trào, người cũng ở trạng thái hưng phấn, trong lúc nhất thời cậu căn bản không phân biệt được mình có sắp chết hay không.

Chạy thêm hai phút nữa mà vẫn còn sống, An Mễ Lạc chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn lên não, nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc, đầu óc càng thêm hỗn loạn.

Cậu thật sự có thể kháng được độc của Lyles.

Tuy không biết có thể chống đỡ đến mức nào, nhưng hình như cậu thật sự có thể chống đỡ được độc của Lyles.

Chạy thêm năm sáu phút nữa, hoàn toàn thoát khỏi đám dị thú, An Mễ Lạc tùy tiện chọn một cửa hàng gần đó rồi nhanh chóng rẽ vào.

An Mễ Lạc chọn một cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Bên trong cửa hàng rõ ràng đã có dị thú xông vào, quầy hàng bị đυ.ng ngã, các loại đồ ăn vặt rơi vãi khắp nơi.

An Mễ Lạc dẫn đầu trốn vào giữa hai kệ hàng, từ cửa ra vào không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Vào trong, đặt Cas xuống đất, An Mễ Lạc lập tức tiến lên đón Lyles.

Chạy một đường dài như vậy, bắp chân hai người đã run rẩy, An Mễ Lạc sợ bọn họ làm rơi Lyles.

Cậu cố gắng tránh tiếp xúc với da của Lyles.

“Cậu…”

“Cậu là… An Mễ Lạc?”

Hai người kinh ngạc nhìn An Mễ Lạc.

Bọn họ đều biết chuyện của An Mễ Lạc và Lyles, cũng biết An Mễ Lạc đi theo bọn họ đến đây, nhưng lúc trước An Mễ Lạc vẫn luôn mặc đồ bảo hộ, mãi đến lúc này bọn họ mới từ giọng nói phán đoán ra thân phận của An Mễ Lạc.

Điều đó càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn.

An Mễ Lạc không mặc đồ bảo hộ.

An Mễ Lạc vừa rồi đã trực tiếp đi xuyên qua màn độc khí của Tiểu Hắc.

An Mễ Lạc không thể nào không biết tình trạng của Lyles, cậu không sợ sao?

Hơn nữa, độc của Lyles chạm vào là chết, sao cậu có thể…

Đặt Lyles xuống, An Mễ Lạc lập tức nhìn sang.

Lyles nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh túa ra, làn da đỏ ửng một cách kỳ lạ, nhìn là biết đang bị sốt.

An Mễ Lạc theo bản năng nhíu mày, lần trước Lyles hôn mê tuy cũng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng không bị sốt.

Tình trạng của Lyles rõ ràng là bất thường.

“Anh ấy sao rồi?” An Mễ Lạc không giải thích mà hỏi.

“Vì linh thú nổi điên mà rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn, những cái khác thì không biết.” Một người trả lời.

“Không biết—” An Mễ Lạc tức giận suýt nữa thì mắng ra miệng, bọn họ có phải là nhân viên y tế hay không?

Nói đến miệng An Mễ Lạc lại nuốt xuống, da Lyles có độc, muốn kiểm tra cho anh không phải chuyện dễ dàng, cậu vẫn luôn biết điều đó.

“Xin lỗi…” An Mễ Lạc nhìn Lyles trước mặt.

Hai người nhìn nhau, không nhịn được cười khổ.

“Người nên nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng.” Một người nói.

Bầu không khí nhất thời trở nên có chút nặng nề.

Không muốn để bầu không khí tiếp tục nặng nề, người còn lại chuyển chủ đề, “Điện hạ là vì cứu chúng tôi mới…”

An Mễ Lạc nhìn sang.

“Trên đường chúng tôi đến khe nứt gặp phải một loại dị thú giống như ong mật, trong đó có một con lao thẳng về phía tôi, tôi sợ hãi giơ tay lên đập chết nó…” Nói đến đây, anh ta làm động tác dùng súng đập.

“Ai ngờ sau khi tôi đập chết nó, càng nhiều con ong đó lao đến như phát điên, linh thú của điện hạ vì bảo vệ chúng tôi nên đã tấn công chúng.” Người nọ dừng một chút rồi nói, “Loại ong mật đó có độc, nó đã cắn linh thú.”

An Mễ Lạc im lặng, Tiểu Hắc khi tấn công đúng là có thói quen cắn con mồi.

Không ngờ sự việc lại là như vậy, An Mễ Lạc vừa khóc dở vừa mếu dở.

Ngay sau đó, cậu lại nghiến răng nghiến lợi.

Đợi đến lúc có cơ hội, cậu nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Tiểu Hắc, cái gì cũng cho vào miệng, nó không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút sao?

An Mễ Lạc nhìn sang Cas đang nằm bên cạnh, “Hai người xem anh ấy một chút, anh ấy bị thương rất nặng.”

Hai người đã sớm chú ý đến người đàn ông đang hôn mê bên cạnh, nhưng vì người nọ đeo mặt nạ phòng độc, mặc đồ bảo hộ nên bọn họ không biết người nọ là ai.

Nghe vậy, hai người vội vàng tiến lại gần Cas.

Tiến lại gần nhận ra khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, hai người đều giật mình.

“Cas?”

“Tiên sinh!”

Không cần An Mễ Lạc thúc giục, hai người lập tức cởi đồ bảo hộ của Cas ra.

Đang định hành động, hai người bỗng nhớ đến Lyles.

An Mễ Lạc nhìn quanh cửa hàng, cửa hàng khá lớn, chỉ riêng kệ hàng đã có tới mấy dãy.

“Chúng ta vào trong đi, hai người ra ngoài một chút.” An Mễ Lạc tránh tiếp xúc với da của Lyles, cúi người bế anh lên.

Hơi thở của Lyles có độc, da cũng có độc tính rất mạnh, nhưng độc khí phần lớn vẫn là do Tiểu Hắc giải phóng ra, nó quanh năm suốt tháng bị hắc khí bao quanh.

Đây không phải lần đầu tiên An Mễ Lạc ôm Lyles, lần trước Lyles hôn mê cậu cũng từng ôm anh, nhưng lúc đó cậu mặc đồ bảo hộ, lần này lại là trực tiếp tiếp xúc, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cân nặng của Lyles rõ ràng nặng hơn lần trước, nhưng vẫn thấp hơn so với người bình thường.

Lúc An Mễ Lạc đặt anh xuống góc trong cùng của căn phòng, trong đầu đều là hình ảnh những cây non trong vườn rau ở dị giới số 13, chờ đến khi rau lớn, cậu nhất định phải bồi bổ cho Lyles thật tốt.

An Mễ Lạc còn đang thất thần thì nghe thấy tiếng hít thở từ cửa.

Cas bị thương rất nặng, kỹ thuật băng bó của cậu chỉ giới hạn trong việc sơ cứu, cộng thêm việc chạy trốn suốt quãng đường vừa rồi, tình hình không mấy lạc quan.

An Mễ Lạc không đi qua, quay đầu lại nhìn Lyles.

Không biết là vì mặt đất lạnh hay là vì đã nhận ra sự tồn tại của cậu, lông mày Lyles nhíu chặt hơn so với trước đó, mơ hồ có xu hướng tỉnh lại.

“Lyles?” An Mễ Lạc vội vàng lên tiếng.

Lyles không có phản ứng.

An Mễ Lạc vỗ vỗ vai Lyles, “Lyles, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.”

Lyles nhíu mày, nhưng không hề mở mắt.

Biết Lyles không phải là không có cảm giác, An Mễ Lạc lập tức nói nhiều hơn, “Anh còn không tỉnh, anh còn không quản, tôi sẽ bị linh thú tốt của anh cắn chết mất…”

“…Cái miệng to như vậy trực tiếp cắn vào người tôi, cắn không được nó còn dùng đuôi quất tôi, anh không nhìn thấy bộ dạng nó đuổi theo tôi đâu, tôi thấy nó chính là cố ý, chính là muốn cắn chết tôi.”

Vừa nhắc đến chuyện này, An Mễ Lạc liền hăng hái, tuôn ra như chậu úp, “Tôi nói cho anh biết, tôi mà chết anh sẽ không còn vợ đâu, anh đã ba đời vợ rồi, chết thêm vợ nữa chắc chắn sẽ không ai thèm lấy…”

An Mễ Lạc đang thêm mắm thêm muối nói hăng say thì nghe thấy Lyles phát ra tiếng lẩm bẩm, “Không phải…”

Lyles quá yếu ớt, An Mễ Lạc không nghe rõ, “Cái gì?”

Lông mi dài và hơi cong của Lyles khẽ run rẩy, cố gắng mở mắt.

Thấy Lyles tỉnh lại, An Mễ Lạc mừng rỡ trong lòng, Lyles chớp mắt hai cái sau đó lại như muốn hôn mê.

“Lyles?” An Mễ Lạc sốt ruột, “Tiểu Hắc nổi điên rồi, nó mất kiểm soát rồi, anh đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi.”

Mí mắt Lyles như nặng ngàn cân.

“Chồng anh sắp chết rồi, anh còn không quản sao?”

Mí mắt Lyles đang định khép lại cố gắng mở ra lần nữa.

An Mễ Lạc vừa buồn cười vừa cảm thấy kỳ lạ trong lòng, Lyles rốt cuộc là sợ cậu chết, hay là bị cách gọi “chồng” của cậu chọc tức đến tỉnh?

Lyles nhìn chằm chằm An Mễ Lạc một lúc, sau đó dời mắt nhìn xung quanh, không thấy Tiểu Hắc đâu, anh cố gắng ngồi dậy.

Lần này, anh đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Nó đâu?” Lyles rõ ràng vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trước khi hôn mê.

“Đang ở ngoài phát điên đấy.” An Mễ Lạc ấn vai Lyles, ấn anh nằm xuống, “Đừng lộn xộn.”

Trong lúc hành động, An Mễ Lạc quan sát Lyles, sắc mặt Lyles không tốt lắm, người cũng có chút suy yếu, nhưng rõ ràng là không phát điên.

Xavier từng nói, người bị lũ ong mật tấn công cho dù là linh thú hay chủ nhân đều sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn, không ngừng tấn công, hơn nữa cho đến chết cũng sẽ không dừng lại.

Độc của Lyles giải được rồi?

Độc của Lyles mạnh hơn độc của lũ ong mật, tuy mất một chút thời gian nhưng vẫn áp chế được độc của lũ ong mật?

Nếu là như vậy, độc của Tiểu Hắc hẳn là còn mạnh hơn độc trên người Lyles, tại sao nó vẫn còn phát điên?

…Chẳng lẽ Tiểu Hắc thật sự như cậu nói, là cố ý phát điên, muốn cắn chết cậu?

Cậu cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy chứ?

An Mễ Lạc cố gắng nhớ lại quá trình chung sống của cậu và Tiểu Hắc.

An Mễ Lạc nghẹn họng.

Giành giường, ỷ vào Lyles mà tác oai tác quái, hình như cậu thật sự có chút bắt nạt người ta…

An Mễ Lạc đang đen mặt thì phát hiện cơ thể người dưới tay cứng đờ.

Hoàn toàn tỉnh táo, nằm lại trên mặt đất, Lyles liếc mắt một cái đã phát hiện ra An Mễ Lạc không mặc đồ bảo hộ.

Đầu óc Lyles trống rỗng trong nháy mắt.

Ngay sau đó, anh lập tức né sang một bên.

Tốc độ của anh rất nhanh, hô hấp cũng rõ ràng dừng lại, nhưng trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của An Mễ Lạc vẫn trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức của anh…

An Mễ Lạc sẽ chết.

Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con.

An Mễ Lạc sắp chết rồi?

Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng con cũng không muốn mẹ bị người ta bắt nạt chứ…

An Mễ Lạc… sắp chết rồi?

Không sao đâu, cho dù mẹ chết vì độc của con cũng sẽ không trách con, bởi vì mẹ biết con không phải cố ý, biết con yêu mẹ…

An Mễ Lạc cũng sẽ bị anh hại chết sao?

An Mễ Lạc nhanh tay lẹ mắt túm lấy anh, “Không chết được.”

Lyles nhìn sang, trên khuôn mặt đó là sự hoảng loạn mà An Mễ Lạc chưa từng thấy.

An Mễ Lạc không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, cậu đè anh xuống đất, “Tôi không chết được, anh yên tâm đi.”