Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
001.

Cảm nhận được động tĩnh trên vai, An Mễ Lạc bước chậm lại, bước đi vững vàng hơn. Những người khác phối hợp theo tốc độ của cậu.

Tiểu Hắc体型 quá lớn, chỉ cần bơi nhẹ về phía trước một chút là có thể bơi xa, nó đành phải dừng lại sau mỗi lần bơi.

Biết rõ tình hình khu rừng, trên đường trở về bọn họ không còn bị tấn công nữa.

Mười mấy phút sau, bọn họ đến bìa rừng.

Lúc bước ra khỏi khu rừng, trời đã sáng rõ.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bóng tối trong rừng. An Mễ Lạc bị chói mắt.

Cậu nheo mắt nhìn về phía nhóm người bên cạnh, "Đi thôi."

Vừa dứt lời, cậu đang định tiếp tục đi về phía trước thì phát hiện Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo bên cạnh đã biến mất.

Tiểu Hắc vẫn chưa ra khỏi rừng?

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía khu rừng, bên trong trống rỗng.

Tiểu Hắc体型 khổng lồ, không thể nào không nhìn thấy.

Nó cũng không thể bị thứ gì đó bắt đi, cho dù không tính đến độc của nó, chỉ riêng体型 của nó thì đối phương cũng không thể nào làm được điều đó một cách âm thầm.

An Mễ Lạc đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm thấy cơ thể Lyles sau lưng mềm nhũn.

"Lyles?" Linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng An Mễ Lạc, cậu lập tức quay đầu lại nhìn.

Lyles dựa vào cậu quá gần, cậu không thể nhìn rõ mặt Lyles.

Phía sau không có tiếng đáp lại.

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía Xavier bên cạnh, Xavier đã chú ý đến tình hình bên này, đang nhìn sang, "Hình như anh ta ngất xỉu rồi."

Linh cảm chẳng lành ứng nghiệm, trái tim An Mễ Lạc lập tức thịch lên một cái.

Tiểu Hắc biến mất chắc chắn là do Lyles bất tỉnh, có thể thu hồi Tiểu Hắc còn hơn là để nó phát điên tiếp tục tiêu hao tinh thần lực của Lyles, nhưng Linh thú trước đây vẫn luôn không thể thu hồi được mà bây giờ lại đột nhiên có thể thu hồi, rõ ràng là bất thường.

An Mễ Lạc vội vàng tìm một chỗ đặt Lyles xuống.

Mấy người bên cạnh đều định giúp đỡ nhưng không ai dám chạm vào Lyles, chỉ có Xavier giúp đỡ một chút.

Đặt Lyles xuống, An Mễ Lạc lập tức nhìn sang, Lyles ngất xỉu, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn lúc trước.

"Anh ta sao vậy?"

"Anh ta không sao chứ?"

"Là do đám ong đó sao?"

Ngoại trừ Xavier, những người khác đều không biết chuyện Linh thú của Lyles nổi điên và hệ thống miễn dịch của cậu sụp đổ.

Cho dù là Xavier, anh ta cũng không biết nhiều.

An Mễ Lạc không có tâm trạng trả lời, xác nhận Lyles đã hôn mê, lập tức cõng cậu lên rồi chạy về phía khe nứt với tốc độ nhanh nhất.

"An Mễ Lạc?" Xavier vội vàng đuổi theo.

Khu rừng cách khe nứt không xa, ra khỏi rừng chưa đầy mười phút, bọn họ đã đến gần khe nứt.

Thấy sắp đến khe nứt, chỉ còn chưa đầy năm trăm mét, An Mễ Lạc đang định tăng tốc thì một tiếng pháo kích chói tai đột nhiên vang lên từ phía khe nứt.

Tiếng pháo kích có gần có xa, xa thì ở ngoài thành phố, gần thì ngay gần khe nứt.

Động tĩnh gần khe nứt quá lớn, ngay cả mặt đất của Dị giới số 7 cũng bị chấn động, An Mễ Lạc đang chạy về phía khe nứt buộc phải dừng lại.

"Chuyện gì vậy?" Xavier nhìn về phía khe nứt, nhưng từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đạn pháo liên tục rơi xuống.

"Là Cas..."

Lũ muỗi gần đó đều đã trở về Dị giới số 7, Tiểu Hắc hiện tại cũng không ở Dị giới số 4, đây chính là thời cơ tốt nhất để thu hồi khe nứt.

Chắc chắn là Cas sau khi tỉnh lại đã liên lạc với người bên ngoài.

Nhưng thời điểm nào không tốt,偏偏 lại là lúc này...

An Mễ Lạc đặt Lyles xuống.

"Mọi người ở đây chờ, tôi qua đó xem sao." Nói xong An Mễ Lạc liền chạy về phía khe nứt.

"Đừng ngốc, cậu sẽ chết đấy." Xavier túm lấy An Mễ Lạc.

Lyles quả thực rất quan trọng, nhưng đối với anh ta mà nói, An Mễ Lạc mới là người bạn duy nhất, nếu nhất định phải chọn một người, anh ta nhất định sẽ chọn An Mễ Lạc.

"Tôi không thể để anh ấy chết ở đây được." An Mễ Lạc gạt tay Xavier ra.

An Mễ Lạc đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Xavier chỉ có thể trơ mắt nhìn An Mễ Lạc chạy về phía khe nứt.

Gần như ngay khi An Mễ Lạc đến gần khe nứt, một loạt đạn súng máy vang lên dọc theo khe nứt, thậm chí có vài viên đạn còn bắn vào Dị giới số 7.

Đồng thời vang lên còn có tiếng gầm rú và rêи ɾỉ giận dữ của dị thú.

Thành phố bị tấn công, không ít dị thú ở gần khe nứt đều muốn chạy trốn về Dị giới số 7, nhưng người bên ngoài lại không định cho chúng cơ hội này.

Muốn đoạt lại khe nứt, chỉ dựa vào việc xua đuổi lũ dị thú trong thời gian ngắn là vô dụng, nhất định phải gϊếŧ sạch tất cả dị thú, để chúng không còn cơ hội quay lại nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ mặt trên mặt Xavier giật giật.

Vừa rồi nếu An Mễ Lạc tiến thêm vài bước nữa, viên đạn đã bắn trúng cậu rồi.

Xavier đang định đứng dậy gọi An Mễ Lạc thì thấy An Mễ Lạc nhân lúc tiếng súng ngừng lại liền lao ra ngoài.

Đến bên ngoài, An Mễ Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn lên trong làn mưa bom bão đạn.

Trong thành phố là một mảnh pháo hoa, phía trên thành phố đâu đâu cũng là máy bay chiến đấu đang thả bom và bắn súng máy.

Dị thú trên mặt đất không thể nào tấn công máy bay trên không, nhưng trên không cũng không hoàn toàn là địa bàn của con người, không ít máy bay đang bị dị thú biết bay quấn lấy, thậm chí còn có chiếc đang rơi xuống.

An Mễ Lạc nhìn lên phía trên khe nứt.

Để đề phòng có dị thú trong khe nứt nghe thấy động tĩnh mà chui ra, hơn mười chiếc máy bay chiến đấu đang lượn vòng trên khe nứt chờ lệnh.

"Bên này..."

Giọng cậu căn bản không thể truyền đi xa trong làn mưa bom bão đạn.

An Mễ Lạc cởϊ áσ khoác trên người ra vẫy mạnh, cố gắng thu hút sự chú ý của bọn họ.

Sự chú ý của những người đó vẫn luôn tập trung trên khe nứt, An Mễ Lạc lại ở ngay bên cạnh khe nứt, gần như ngay lập tức đã có người phát hiện ra cậu.

Một chiếc máy bay hạ thấp độ cao, lượn vòng quanh cậu.

"Lyles hôn mê rồi..." An Mễ Lạc lập tức chỉ vào khe nứt, gầm lên hết sức có thể.

Người trên máy bay không biết là nhận ra cậu hay là nghe thấy lời cậu nói, sau khi lượn quanh cậu một vòng liền bay lên cao, trông như đang dùng thiết bị liên lạc để liên hệ với sở chỉ huy.

Xác định đối phương đã nhìn thấy, An Mễ Lạc lập tức quay người trở lại khe nứt, định đi xem tình hình của Lyles.

Trong khe nứt, nghe tiếng pháo kích và tiếng súng không ngừng vang lên từ bên ngoài, nhóm người Xavier đều không khỏi nín thở.

Nhìn thấy An Mễ Lạc xuyên qua khe nứt trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nào rồi?" Xavier lập tức hỏi.

"Bọn họ đã chú ý rồi, chắc đang liên lạc với người khác." Vừa nói An Mễ Lạc vừa nhìn Lyles trên mặt đất.

Lyles cau mày, sắc mặt trắng bệch, trên người càng vì toát mồ hôi lạnh mà ướt đẫm cả áo,

Linh thú là một phần linh hồn của chủ nhân, trường hợp Linh thú bị thương mà chủ nhân đau đến phát điên thậm chí là đau chết không phải là ít.

Lyles vẫn luôn là người cực kỳ nhẫn nhịn, có thể khiến cậu đau đớn thành ra như vậy, chắc chắn là cực kỳ đau.

An Mễ Lạc quỳ xuống bên cạnh Lyles, định giúp cậu xoa dịu cơn đau, đưa tay ra nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Da Lyles đã nhiễm độc, máu và mồ hôi tự nhiên cũng sẽ không tốt đẹp gì, huống hồ cậu cũng không phải bác sĩ, không có khả năng chữa khỏi cho Lyles.

"Hay là tiêm cho anh ta một mũi giảm đau?" Có người đề nghị.

Bị thương trong dị giới là chuyện rất bình thường, vì vậy trong túi thuốc của bọn họ đều có thuốc giảm đau.

An Mễ Lạc do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

Vấn đề của Lyles nằm ở Linh thú chứ không phải thân thể, linh hồn bị xé rách thì dán cao da thịt lên có tác dụng gì?

Việc cấp bách là đưa cậu ấy ra ngoài, bên phía Cas nói không chừng có cách.

Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện, không biết là do Lyles quá đau đớn hay là nghe thấy tiếng An Mễ Lạc, cậu cuộn người về phía An Mễ Lạc, dáng vẻ đó giống như một đứa trẻ bất lực đang theo bản năng cầu cứu người lớn mà mình tin tưởng bên cạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Lyles, trái tim An Mễ Lạc như bị thứ gì đó hung hăng bóp nghẹt.

An Mễ Lạc đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng Lyles, "Không đau, không đau..."

An Mễ Lạc vốn định xoa dịu cho Lyles, nhưng Lyles bị vỗ vào lưng lại càng cuộn người hơn.

An Mễ Lạc sợ hãi lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, cậu lại vội vàng tiếp tục, "Không đau nữa, sẽ khỏi ngay thôi, chúng ta sẽ ra ngoài ngay..."

Nghe tiếng thì thầm an ủi như dỗ dành con nít của An Mễ Lạc, nhìn Lyles đau đến toát mồ hôi lạnh, cả đám người bên cạnh đều im lặng.

Lyles chỉ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng cái tên này bọn họ đã nghe từ nhỏ đến lớn.

Trong ấn tượng của bọn họ, Lyles mãi mãi là người mạnh mẽ, thần bí và khó gần, tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Lyles cho bọn họ cảm giác cũng đúng là như vậy.

Nhưng một người như vậy, lúc này lại bất lực như thế, còn bọn họ ngoại trừ đứng nhìn thì cái gì cũng không làm được...

"Tôi đi xem bọn họ đến chưa." Xavier nhìn An Mễ Lạc với vẻ mặt phức tạp, sau đó chạy về phía khe nứt.

Nghe vậy, những người khác cũng phản ứng lại.

"Chúng tôi cũng đi."

Mấy người còn lại cũng vội vàng đi theo Xavier chạy về phía khe nứt.

Mặc dù cho dù bọn họ có đi thì có lẽ cũng chẳng làm được gì, nhưng ít ra cũng hơn là cứ đứng nhìn như vậy.

"Tôi còn chút nước..." Một trong hai người còn lại lấy bình nước từ trong ba lô ra.

Người còn lại thấy vậy, cũng vội vàng đi lấy.

Lyles vẫn luôn toát mồ hôi lạnh, mất nước rất nhiều.

An Mễ Lạc hít sâu hai hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nhìn sang, "Còn găng tay dùng một lần không?"

Găng tay của cậu đã dùng hết lúc Cas bị thương trước đó rồi.

Hai người gần như đồng thời đưa tay vào túi lục lọi.

Đeo hai lớp găng tay mà hai người đưa cho, An Mễ Lạc đỡ Lyles dậy, để cậu dựa vào người mình, cầm lấy nước đưa đến bên miệng Lyles, "Lyles, uống chút nước đi."

Hàm răng Lyles nghiến chặt, căn bản không chịu há miệng.

Cậu cũng chưa từng phát ra tiếng động nào, cho dù có đau đến chết đi sống lại.

"Lyles, há miệng ra, uống nước..."

Hàm răng Lyles vẫn luôn nghiến chặt, như thể sợ hãi rằng nếu phát ra tiếng động sẽ bị mắng.

"Lyles..."

An Mễ Lạc thử mấy lần đều không thể nào cạy miệng Lyles ra, chỉ đành bỏ cuộc.

Cậu lấy miếng gạc chưa dùng hết trong ba lô ra, thấm chút nước, lau trán cho Lyles.

Miếng gạc lạnh lẽo, có thể xoa dịu cơn đau đầu trong chốc lát.

An Mễ Lạc đang bận rộn thì Xavier và những người khác từ cửa khe nứt chạy về.

"Đến rồi, trực thăng..."

Nghe vậy, hai người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, An Mễ Lạc đã bế thốc Lyles lên, lao về phía khe nứt.

Hai người vội vàng thu dọn đồ đạc đuổi theo.

Trước khi rời đi, không quên mang theo cả ba lô mà An Mễ Lạc bỏ lại.

Khoảng cách giữa bọn họ và khe nứt tuy không tính là quá xa nhưng cũng phải đến mấy trăm mét, An Mễ Lạc ôm một người mà chạy còn nhanh hơn cả bọn họ, bọn họ mới chạy được nửa đường, An Mễ Lạc đã xông ra khỏi khe nứt.

002.

Trở lại Dị giới số 4, An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía mấy chiếc trực thăng cách cửa khe nứt không xa.

Bốn chiếc trực thăng chỉ có một chiếc đã dừng lại.

Trên máy bay bao gồm cả phi công có tổng cộng bốn người, Cas cũng ở trên chiếc máy bay đó.

Anh ta đã thay bộ đồ bảo hộ mới, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự suy yếu, thấy Lyles được bế ngang ra, anh ta lập tức ngồi thẳng người, động tác đó khiến vết thương trên người anh ta bị kéo căng, "Ly--"

An Mễ Lạc không đợi anh ta hỏi liền ôm người lao lên máy bay, "Đi trước đã."

Phi công quay đầu nhìn, lập tức lái máy bay cất cánh.

Cảm nhận được máy bay rung lắc, An Mễ Lạc vội vàng ôm chặt người trong lòng, đề phòng máy bay khiến Lyles khó chịu hơn.

Đồng thời với động tác đó, An Mễ Lạc quay đầu nhìn về phía Xavier và những người khác chưa kịp lên máy bay, "Tôi đi trước."

Trực thăng vốn dĩ không thể chở được nhiều người, Cas và những người khác lại chiếm mất chỗ, căn bản không đủ để tất cả mọi người đều lên được.

"Liên lạc qua điện thoại." Xavier vẫy tay.

Chỉ trong chốc lát, mấy chiếc máy bay đang hạ cánh bên cạnh cũng đã dừng lại, mấy người vội vàng chạy về phía đó.

Dặn dò xong, An Mễ Lạc lập tức nhìn người trong lòng.

Máy bay cất cánh gấp gáp, quả nhiên ảnh hưởng đến Lyles.

Lyles nắm chặt lấy quần áo trên eo cậu, dùng lực đến mức cậu lo lắng quần áo sẽ bị xé rách.

Cảm nhận được lực đạo đó, An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía mấy người khác trên máy bay.

Cùng lúc An Mễ Lạc lên máy bay, hai người bên cạnh Cas đã chuẩn bị tiến đến, nhưng máy bay đột nhiên cất cánh, bọn họ lại bị xóc nảy về.

Lúc này máy bay dần ổn định, hai người lập tức đứng dậy.

Lại gần, một người ngồi xuống bên cạnh An Mễ Lạc, một người ngồi xổm trước mặt cậu, đồng thời kiểm tra cho Lyles.

"Anh ta làm sao vậy?"

"Hôn mê bao lâu rồi?"

Hai người hỏi.

Cas cũng cố gắng đứng dậy, anh ta có vô số lời muốn hỏi, nhưng lúc này không quấy rối cũng coi như là giúp đỡ rồi.

An Mễ Lạc nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra trong khe nứt.

Nghe xong, Cas vẫn không nhịn được lên tiếng, "Ý cậu là cậu ấy đã thu hồi Linh thú về rồi?"

Tiểu Hắc là từ sau khi Lyles mười bốn tuổi, mẹ cậu chết vì trúng độc của nó thì không thể thu hồi lại được nữa, đến nay đã được mười ba năm.

Trong khoảng thời gian này anh ta đã từng nghĩ ra vô số cách, nhưng chưa một lần nào thành công.

"Ngoại trừ vết bầm tím trên lưng, trên người không có vết thương nào khác." Một trong hai người kiểm tra cho Lyles nói.

An Mễ Lạc đương nhiên biết, "Có cách nào giảm đau cho anh ấy không?"

Người nọ ngẩng đầu nhìn An Mễ Lạc, lắc đầu, "Vết thương trên cơ thể có thể điều trị, nhưng những gì liên quan đến linh hồn thì hiện tại không có phương pháp điều trị nào."

Linh thú bị thương, cách điều trị duy nhất là tự chữa lành, vì vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để Linh thú bị thương.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Bị hỏi, người nọ cười khổ, "Chỉ có thể chờ anh ta tự tỉnh lại."

Tự tỉnh lại?

Chẳng phải là chờ Lyles tự mình chịu đựng hết cơn đau sao?

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía Cas đối diện.

Cas chỉ im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Cas cũng không có cách nào?

Không phải Cas vẫn luôn nghĩ cách sao, sao lại không có cách nào?

Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nữa.

Nửa tiếng sau, máy bay dừng lại ở một thành phố khác chưa thất thủ, cách xa khe nứt.

Cas đã sớm sắp xếp ổn thỏa, máy bay vừa dừng lại trên sân thượng bệnh viện, một đám nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đã xông lên.

An Mễ Lạc giúp đỡ đặt Lyles lên xe đẩy, sau đó đi theo vào trong.

Cas cũng muốn đi theo, nhưng hiện tại anh ta ngay cả đứng cũng khó khăn.

Bên cạnh còn có một đám người đang chờ anh ta, anh ta vừa xuống máy bay đã bị đưa đi.

Lúc anh ta tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của hơn một tiếng sau.

Từ miệng hai người kia biết được An Mễ Lạc và Lyles đã vào khe nứt, anh ta lập tức liên lạc với người bên ngoài, sau đó liền bận rộn sắp xếp việc thu hồi khe nứt, căn bản không rảnh xử lý vết thương trên người.

Cuộc tấn công bắt đầu, anh ta vừa lên máy bay, đang bay trên trời thì tin tức An Mễ Lạc xuất hiện ở cửa khe nứt truyền đến.

Cả đường chạy như bay đến tầng ba, Lyles được đẩy vào phòng cách ly.

An Mễ Lạc định đi theo vào thì bị chặn lại ở cửa.

An Mễ Lạc chỉ kịp liếc nhìn vào trong phòng, cửa đã đóng lại.

Thế giới này đề cao vũ lực, rất nhiều người đều sẽ xin trở thành nhà thám hiểm, vì vậy thường xuyên có người bị thương trong dị giới đến điều trị, phòng cách ly này là được chuẩn bị riêng cho những người này.

So với phòng bệnh nặng thông thường, trong phòng có thêm rất nhiều thiết bị cách ly và theo dõi, cũng đã có một đám người chờ sẵn.

Không thể vào trong, An Mễ Lạc chỉ có thể chờ đợi ở cửa.

Cân nhắc đến tình hình của Lyles, bệnh viện đã sớm cho người dọn dẹp trước, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

An Mễ Lạc dựa vào tường, ngồi xổm xuống ở hành lang.

Nửa tiếng sau, lúc Cas được đẩy đến trên xe lăn, một đám người trong phòng vẫn đang bận rộn, chỉ thỉnh thoảng có y tá ra vào lấy đồ.

Nghe thấy động tĩnh, biết là Cas, An Mễ Lạc còn lười ngẩng đầu lên.

Cas cũng không có tâm trạng để ý đến cậu.

Lại mười mấy phút sau, đám người trong phòng rốt cuộc cũng đi ra.

An Mễ Lạc lập tức đứng dậy đi tới.

Chris cũng vội vàng đẩy Cas lại gần.

Bác sĩ dẫn đầu nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, "Các chỉ số liên quan đến tinh thần đều hỗn loạn, hoàn toàn là trạng thái Linh thú bị thương nặng sắp chết."

Dừng một chút, ông ta bổ sung, "Mấy người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý anh ta sẽ không bao giờ triệu hồi được Linh thú nữa và anh ta có thể sẽ bị ảnh hưởng."

"Bị ảnh hưởng." Não An Mễ Lạc nhanh chóng vận hành.

"Phát điên, tính cách thay đổi lớn đều có khả năng, linh hồn bị thương, con người sao có thể còn nguyên vẹn..." Những lời nói sau đó An Mễ Lạc không nghe lọt tai một chữ nào nữa.

Sau khi An Mễ Lạc không lên tiếng nữa, Cas mở miệng.

Tâm trạng anh ta có chút kích động, không biết nói gì đó, bác sĩ dẫn đầu vẫn luôn lắc đầu.

"Tôi có thể vào trong ở cùng anh ấy không?" Trong lúc ồn ào, An Mễ Lạc hỏi.

Âm thanh im bặt, Cas và đám nhân viên y tế đều nhìn sang.

Vị bác sĩ kia phản ứng lại trước, "Muốn vào trong thì không phải là không được, nhưng mà độc của cậu..."

Bọn họ đã sớm chú ý đến việc An Mễ Lạc không mặc đồ bảo hộ, điều đó khiến không ít người liếc nhìn cậu.

An Mễ Lạc đẩy cửa ra.

Cas hình như có nói gì đó, An Mễ Lạc không nghe.

Sau khi đóng cửa từ bên trong, thế giới lại trở nên yên tĩnh.

An Mễ Lạc quay đầu lại nhìn.

Trên giường, có lẽ là sợ Lyles làm mình bị thương, tứ chi của Lyles đều bị cố định bằng dây trói, điều đó khiến cậu muốn cuộn tròn người cũng không được.

Nhìn thấy cảnh đó, lông mày An Mễ Lạc nhíu chặt.

Cậu lập tức muốn bước tới cởi trói, nhưng vẫn cố kìm nén chút xúc động đó.

Cậu ngồi xuống bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về vai Lyles, "Không đau, không đau..."

Nghe thấy giọng cậu, hàng mi ướt đẫm mồ hôi của Lyles khẽ run, cơ thể đang căng cứng từ từ thả lỏng một chút.

Lyles lại cố gắng cuộn người về phía An Mễ Lạc, nhưng tay chân cậu đều bị trói, điều đó khiến cậu cau mày.

Biết được việc an ủi của mình có tác dụng, An Mễ Lạc không dám dừng lại một chút nào, vội vàng tiếp tục, "Ngoan, đợi một lát nữa sẽ không đau nữa..."

Không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, Lyles giống như một đứa trẻ bất lực.

Cơn đau dữ dội kéo dài khoảng hai tiếng, sau khi vào bệnh viện lại thêm một tiếng, hai tay An Mễ Lạc vỗ đến mức ê ẩm thì lông mày nhíu chặt của Lyles rốt cuộc cũng từ từ giãn ra.

An Mễ Lạc dừng động tác.

Tay cậu vừa thu hồi, lông mày Lyles liền nhíu lại.

An Mễ Lạc lập tức tiếp tục.

Lông mày Lyles từ từ giãn ra.

An Mễ Lạc vừa khóc vừa cười.

Lại vỗ về một lúc, An Mễ Lạc thử từ từ thu tay về.

Gần như ngay sau khi cậu thu tay về, lông mày Lyles liền khẽ nhíu lại, vẻ mặt không vui.

An Mễ Lạc bất đắc dĩ, "Cậu muốn mệt chết tôi à?"

Miệng thì oán trách, nhưng tay An Mễ Lạc vẫn ngoan ngoãn tiếp tục.

Cùng với việc nét mặt Lyles dần dần dịu lại, đầu óc An Mễ Lạc từ sau khi phát hiện Lyles hôn mê liền trở nên hỗn loạn rốt cuộc cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Cậu đã sớm biết tình trạng của Lyles không tốt, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc Lyles có thể sẽ hôn mê bất cứ lúc nào, nhưng đến khi chuyện thật sự xảy ra thì đầu óc vẫn trống rỗng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Lyles đau đớn cuộn tròn người lại, trái tim cậu như bị ai đó siết chặt.

"Cạch..."

Cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài, An Mễ Lạc nhìn sang, là Chris và Cas.

Sau khi vào trong, Cas vẫn luôn kích động nói gì đó với mấy vị bác sĩ kia ở bên ngoài, thỉnh thoảng cũng vào xem, nhưng rất nhanh lại đi ra.

An Mễ Lạc trước đó không có tâm trạng để ý đến anh ta, lúc này rốt cuộc cũng có chút tâm trạng.

Bị đẩy vào cửa, thấy An Mễ Lạc vẫn đang vỗ về Lyles, Cas nhướng mày, An Mễ Lạc coi Lyles là con nít à?

Nhưng nhìn Lyles đang dần dần bình tĩnh lại, anh ta cuối cùng cũng không nói gì.

"Chút nữa tôi sẽ cho người đưa hai người về Dị giới số 13." Cas nói.

An Mễ Lạc có một khoảnh khắc còn tưởng mình nghe nhầm, bọn họ vừa mới từ Dị giới số 7 trở về, Lyles còn đang hôn mê, Cas đã muốn ném bọn họ về Dị giới số 13?

Cas bị bệnh à?

Nhìn một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của An Mễ Lạc, Chris nhìn người trên xe lăn không định giải thích, cười khổ lên tiếng, "Không phải đưa hai người về căn nhà nhỏ, mà là đến khu vực cửa khe nứt bên đó ở tạm. Bác sĩ nói sau khi anh ấy tỉnh lại rất có khả năng sẽ tấn công người khác, bên phía Dị giới số 13 trước đó đã bố trí xong, sẽ tiện hơn..."

Bị nhắc nhở, lửa giận đang dâng lên trong lòng An Mễ Lạc lập tức tắt ngúm, thay vào đó là bất an.

Linh thú bị trọng thương, chủ nhân có khả năng rất lớn sẽ phát điên, cho dù không phát điên thì tính cách cũng có thể thay đổi lớn...

Lúc trước Lyles hôn mê, Tiểu Hắc tự mình nổi điên đã phá hủy gần một phần ba thành phố, nếu Lyles cũng...

Nếu chuyện thật sự trở thành như vậy, e rằng căn bản sẽ không ai có thể ngăn cản được cậu ấy, càng đừng nói là đảm bảo an toàn cho Lyles.

"Hai tiếng sau xuất phát." Lại nhìn chằm chằm Lyles trên giường một lúc, Cas xoay xe lăn.

Chris thấy vậy, vội vàng đẩy anh ta ra ngoài.

Cửa phòng lại đóng lại, trong phòng lại yên tĩnh.

An Mễ Lạc quay đầu nhìn lại.

Trong lúc cậu và Cas nói chuyện, sự chú ý bị chuyển dời, tay lại dừng lại, lông mày Lyles liền nhíu lại.

An Mễ Lạc đổi tay khác tiếp tục.

Hai tiếng tiếp theo, An Mễ Lạc chỉ cảm thấy vô cùng dày vò.

Hai tiếng sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, một đám nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đi vào.

An Mễ Lạc đứng dậy lui sang một bên, nhìn bọn họ bước tới gỡ miếng dán điện cực trên người Lyles, cởi dây trói trên tay chân cậu.

Lyles quanh năm suốt tháng ra vào dị giới, đã quen với việc luôn giữ cảnh giác, đột nhiên bị một đám người xa lạ vây quanh, cơ bắp cậu rõ ràng căng cứng, điều đó khiến dây trói càng khó cởi hơn.

"Để tôi." An Mễ Lạc nhìn không được nữa, bước tới.

Mấy người liếc nhìn nhau, im lặng nhường đường.

An Mễ Lạc tiến lên, nắm lấy cổ tay Lyles, "Thả lỏng..."

Không biết là do lời cậu nói có tác dụng, hay là do những người khác đều đã lui ra xa, Lyles không còn căng thẳng nữa.

An Mễ Lạc nhân cơ hội này nhanh chóng cởi dây trói.

Bị trói quá lâu, cổ tay và mắt cá chân Lyles đều đỏ ửng một mảng.

Tất cả dây trói đều đã được cởi bỏ, nhìn chiếc giường được đẩy đến bên cạnh, An Mễ Lạc chủ động bước tới giúp đỡ ôm người.

Độc của Lyles đã có tính ăn mòn nhất định, cho dù có mặc đồ bảo hộ cũng chưa chắc đã an toàn, đám người kia đều hết sức cẩn thận, nhìn mà cậu thấy khó chịu.

Luồn tay qua nách và đầu gối Lyles, An Mễ Lạc đang định dùng sức thì nghiêng đầu, bắt gặp một đôi mắt đầy迷茫.

An Mễ Lạc sững người, "Cậu tỉnh rồi?"

Lyles chớp chớp hàng mi ướŧ áŧ.

Những người khác trong phòng đều sững sờ, ngay sau đó, người gần cửa nhất vội vàng mở cửa chạy ra ngoài tìm người.

Bọn họ đều không ngờ Lyles lại tỉnh lại sớm như vậy, đây chính là khu vực thành thị.

"... Cậu còn nhớ tôi là ai không?" An Mễ Lạc rụt tay về, Lyles luôn luôn tỉnh táo, cho dù là vừa mới tỉnh ngủ cũng vậy, cậu chưa từng thấy Lyles có dáng vẻ này bao giờ.

Lyles nhìn An Mễ Lạc.

"Cậu có biết tôi tên gì không?" An Mễ Lạc không biết mình đang hỏi câu này với tâm trạng gì nữa.

Lyles không trả lời, chỉ nhìn cậu.

"... Lyles?" An Mễ Lạc có chút luống cuống.

Cậu không thể tưởng tượng nổi Lyles mà phát điên lên thì sẽ là hình ảnh gì.

Những người khác trong phòng紛紛 di chuyển về phía cửa ra vào, không cần nhìn cũng biết sắc mặt sau lớp khẩu trang đều trắng bệch.

"... An Mễ Lạc." Giọng Lyles khàn đặc.

Nghe thấy ba chữ này, An Mễ Lạc chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

Lại chớp chớp mắt, đôi mắt Lyles dần trở nên lạnh lùng và đen láy, như thể lúc trước chỉ là ngủ quá lâu nên mơ màng.

An Mễ Lạc bĩu môi, giọng điệu oán trách hết mức, "Cậu có biết là cậu dọa chết tôi rồi không hả, tôi còn tưởng cậu quên mất tôi rồi chứ--"

Dừng một chút, An Mễ Lạc nhìn sang với vẻ mặt bất an, "Cậu còn nhớ tên tôi, vậy cậu còn nhớ tôi là ai của cậu không?"

Lyles liếc nhìn An Mễ Lạc, sau đó dời mắt đi.

Lyles vẫn là Lyles của ngày xưa.

An Mễ Lạc nhất thời sốt ruột, "Tôi là chồng cậu đó, cậu không nhớ nữa à? Còn những lời cậu nói thích tôi yêu tôi, chẳng lẽ cậu cũng quên hết rồi sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »