Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hít hà mùi hương trên người Lyles, An Mễ Lạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không còn gió lạnh lùa vào nhà, giấc ngủ này của An Mễ Lạc đặc biệt thoải mái.

Lúc cậu mơ màng tỉnh giấc, thế giới bên ngoài cửa sổ đã sáng trưng.

Ngái ngủ, cậu sờ soạng chiếc giường bên cạnh, chăn đệm lạnh ngắt, Lyles lại ra ngoài rồi sao?

Nằm thêm một lúc, An Mễ Lạc ngồi dậy, cậu định từ cửa sổ nhìn xuống xem Lyles có còn ở đó không, nhưng vừa cử động đầu óc đã truyền đến một trận choáng váng dữ dội.

An Mễ Lạc theo bản năng đưa tay lên trán.

Đầu ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ phòng độc cứng ngắc, cậu lập tức tỉnh táo, cậu trúng độc?

An Mễ Lạc vội vàng kiểm tra cơ thể mình, làn da ở khe hở tay áo không có gì bất thường, trên người cũng không có chỗ nào khác khó chịu.

An Mễ Lạc có chút do dự, cậu biết độc của Lyles rất nguy hiểm, nhưng cụ thể chết như thế nào thì cậu chưa từng nghe nói.

Nghĩ vậy, An Mễ Lạc xuống giường đi xuống lầu.

Phòng khách ở tầng dưới trống không, ngoài cửa cũng không thấy bóng dáng ai, Lyles đã ra ngoài rồi.

Không tìm thấy người, cảm nhận cơn choáng váng trong đầu, An Mễ Lạc bất lực ngã ngồi xuống ghế.

Mặc dù đã sớm dự liệu được kết cục này, nhưng thật sự sắp chết cậu vẫn không nhịn được mà tức giận.

Cậu vốn có một công việc nhàn hạ ổn định, đồng nghiệp và cấp trên đều không tệ, cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng đủ đầy, kết quả không hiểu sao lại bị đưa đến nơi này, bây giờ còn phải chết một mình cô độc…

Càng nghĩ càng tức, An Mễ Lạc hung hăng đấm hai phát vào mặt Cas trong đầu.

Đánh người xong, An Mễ Lạc nhắm mắt, nằm vật ra ghế chờ chết.

Hai tiếng sau, An Mễ Lạc chưa đợi được cái chết mà lại đợi được cơn đói cồn cào.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế nằm vật ra ghế, nghiêng đầu nhìn về phía lương khô ở bếp.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu không nhúc nhích, cậu đành cam chịu đứng dậy đi qua, dù có chết cũng phải làm một con ma no.

Hai gói lương khô một hộp thịt, An Mễ Lạc làm theo cách trước đây, ăn đến khi no căng.

Ăn uống no nê, cậu đang định đổi một tư thế thoải mái hơn để chờ chết, thì trong lúc cử động lại phát hiện đầu óc dường như không còn choáng váng nữa.

Đứng dậy đi quanh phòng một vòng xác định đó không phải là ảo giác, cậu rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ cậu không phải trúng độc mà là bị đói đến choáng váng?

Nhưng tối hôm trước cậu không ăn gì, sáng hôm qua cũng không thấy đói đến choáng váng…

An Mễ Lạc đột nhiên nghĩ đến cái cửa sổ hôm qua.

Lyles và con rắn đen của hắn ta lúc nào cũng tỏa ra khí độc, trước đây cửa sổ phòng Lyles bị hỏng, ban đêm phòng luôn bị gió lùa, độc tính cũng bị pha loãng.

Hôm qua cậu sửa cửa sổ, căn phòng trở thành trạng thái kín mít, nồng độ khí độc tự nhiên cũng theo đó mà tăng cao…

Biết mình好心办坏事, An Mễ Lạc bỗng dưng có cảm giác bất lực.

Ngay sau đó, cậu nhớ tới chuyện tối qua Lyles nhìn chằm chằm cửa sổ, lúc đó Lyles đã nghĩ tới rồi sao?

An Mễ Lạc không nói lên lời là cảm giác gì.

Từ khi cậu chuyển đến đây Lyles chưa từng bày tỏ thái độ, cậu còn tưởng Lyles không quan tâm đến sự tồn tại của cậu, bây giờ xem ra hắn ta thật sự không quan tâm, thậm chí sống chết của cậu hắn ta cũng mặc kệ.

An Mễ Lạc gãi đầu, có chút bực bội.

Nghĩ kỹ lại, An Mễ Lạc lại thở dài.

Đối với Lyles mà nói, cậu chỉ là một kẻ xâm nhập không mời mà đến.

Xét đến tình huống của Lyles và Cas, biết đâu Lyles còn cho rằng cậu là tai mắt do Cas phái đến giám sát hắn ta, không trực tiếp ra tay gϊếŧ cậu đã là nương tay lắm rồi.

Nói cho cùng, tất cả những chuyện này đều do Cas gây ra.

Trở lại phòng, An Mễ Lạc dựa vào trí nhớ tìm được một cuốn sổ và một cây bút, bắt đầu ghi chép những thứ còn thiếu.

Cuốn sổ đã ố vàng, cây bút cũng bẩn thỉu, chúng chắc là do người phụ trách canh gác ở trạm gác này trước đây để lại, may mà vẫn còn dùng được.

Biết mình tạm thời chưa chết được, cậu suy nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Cas, ưu điểm của cậu là có thể sống, nhưng nơi này ngay cả cơ sở hạ tầng để cậu sống sót cũng không có.

Đầu tiên là thức ăn, ngày nào cũng ăn lương khô sớm muộn gì cậu cũng phát điên.

An Mễ Lạc viết rau và thịt lên giấy.

Mặt nạ phòng độc cũng phải kiếm thêm, mặt nạ phòng độc đều có tuổi thọ, độc của Lyles mạnh như vậy, chắc chắn không dùng được bao lâu sẽ phải thay mới.

Tiếp theo là các loại dụng cụ.

Ngôi nhà này che mưa che nắng còn khó khăn, đồ đạc càng không có gì, bảo Cas xây nhà mới thì không thực tế, bảo Cas đưa vào đây một ít tủ quần áo đồ đạc chắc hắn ta cũng không tốt bụng như vậy.

An Mễ Lạc nhìn những cái cây khô héo ở đằng xa ngoài cửa, nếu có dụng cụ, cậu ngược lại có thể thử tự mình làm một số thứ đơn giản.

Trước đó, điều quan trọng nhất là phải để Cas đưa vào đây một bộ thiết bị lọc không khí.

Cậu có thể đeo mặt nạ phòng độcตลอดเวลา, nhưng cậu không thể không đi vệ sinh không tắm rửa, đặc biệt là tắm rửa, từ lúc xuất phát đến giờ cậu đã bốn ngày chưa tắm rồi.

An Mễ Lạc kéo cổ áo lên ngửi ngửi, cậu hôi quá rồi.

Ngoài thiết bị lọc, quần áo của cậu cũng không đủ.

Thế giới mà cậu ở trước đây chính là đầu hè, lúc chạy trốn cậu chỉ mang theo một bộ quần áo mỏng manh để thay, dị giới này lại là đầu xuân, sáng sớm và ban đêm đều rất lạnh.

An Mễ Lạc viết xuống năm bộ quần áo, nghĩ đến bốn bộ quần áo đáng thương của Lyles, lại gạch bỏ chữ “năm” viết thành “mười”.

Ngay cả nhu cầu thiết yếu về ăn mặc cũng hà khắc, dù thế nào thì Cas cũng quá đáng rồi.

Sau quần áo, An Mễ Lạc lại lặt vặt liệt kê thêm một số thứ khác, mãi cho đến khi viết kín cả tờ giấy mới dừng lại.

Viết xong kiểm tra lại một lượt xác định không bỏ sót gì, An Mễ Lạc lên lầu lấy tấm danh thϊếp mà Cas đã đưa cho cậu trước khi đi.

Đứng trước điện thoại, cậu hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý xong, nhấc điện thoại lên.

“Tút…” Điện thoại quả nhiên còn dùng được, tiếng chuông bận nhanh chóng vang lên.

An Mễ Lạc đang định hít sâu một hơi nữa, thì điện thoại đã được kết nối với tốc độ mà cậu không ngờ tới.

“Lyles?” Giọng nói của Cas mang theo sự ngạc nhiên rõ ràng và vài phần vui mừng truyền đến.

“Là tôi.” An Mễ Lạc dừng một chút, bổ sung một câu, “Anh rể.”

Nghe thấy ba chữ đó, Cas ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi cười ha ha da gà da vịt.

“Cậu chưa chết à?” Giọng điệu Cas chế giễu, cứ như thể rất ngạc nhiên khi cậu còn sống.

“Khiến anh thất vọng rồi.” An Mễ Lạc muốn đập điện thoại.

“Cuộc sống vợ chồng son cảm giác thế nào?”

“Có ăn có uống, vợ còn dịu dàng hiền thục, rất tốt.” An Mễ Lạc học theo Cas cười da gà da vịt.

“Thật sao?”

An Mễ Lạc lười nói nhảm với hắn ta, “Anh có thể bảo người ta đưa ít đồ vào đây không, ở đây cái gì cũng không có rất bất tiện.”

“Cậu muốn nhân lúc đoàn xe vào trà trộn vào đoàn xe chạy trốn?”

An Mễ Lạc hai mắt sáng lên, Cas đã cung cấp cho cậu một ý tưởng hay.

“Không đưa.” Cas nói xong định cúp điện thoại.

An Mễ Lạc vội vàng nói: “Anh đối xử với Lyles như vậy, người ngoài biết không?”

“…Tôi đối xử với cậu ấy thế nào?”

“Dù sao thì Lyles mới là hoàng đế chân chính của Đế quốc Carse, hơn nữa lại tự nguyện ở đây, nếu để người ngoài biết bây giờ cậu ấy sống những ngày tháng như thế này, anh nghĩ người ngoài sẽ nghĩ thế nào?” An Mễ Lạc từ đầu đã không định gọi điện thoại này để khúm núm cầu xin.

Thế giới này tổng cộng kết nối mười bốn thế giới, ngoại trừ thế giới ban đầu, mười ba dị giới xuất hiện sau đó đều vô cùng nguy hiểm.

Đặc biệt là sau khi dị thú trong dị giới phát hiện con người cũng có thể ăn và có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chúng càng lũ lượt kéo nhau phá vỡ khe nứt tiến vào thế giới của bọn họ săn mồi, vì vậy mỗi lần dị giới xuất hiện đều kèm theo腥风血雨.

Mười ba dị giới đó tổng cộng xuất hiện ba lần, lần cuối cùng là mười lăm năm trước, lần đó đồng thời xuất hiện bốn dị giới, dị giới số 7 được đánh giá là nguy hiểm thứ hai trong mười ba dị giới hiện tại cũng là lúc đó xuất hiện.

Lúc đó, các đế quốc đều phái quân đội đến trấn áp, nhưng dị thú trong dị giới đó hung dữ thiện chiến lại cao lớn, trong đó còn có không ít dị thú nhỏ biết bay có độc, tình hình chiến đấu gần như một chiều.

Mắt thấy chưa đầy nửa tháng đã có hơn mười thành phố thất thủ, tất cả mọi người đều束手无策, là Lyles lúc đó mới mười hai tuổi ra tay khống chế tình hình mới giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất.

Sau khi thuận lý thành chương trở thành hoàng đế Đế quốc Carse, lẽ ra Lyles phải được hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng sau khi phát hiện mình không thể khống chế khí độc do linh thú phát ra, vì không muốn làm tổn thương người vô tội, đã kiên quyết từ bỏ tất cả tiến vào dị giới số 13…

Sự dũng cảm và tinh thần trách nhiệm này, mặc dù đã qua hơn mười năm, nhưng người ngoài mỗi khi nhắc đến đều không khỏi kính nể thán phục, ít nhất thì những người mà An Mễ Lạc tiếp xúc trước đây ở trường học, ở bộ phận đều thần thánh hóa Lyles.

Dừng một chút, An Mễ Lạc bổ sung, “Nếu còn như vậy nữa, vậy tôi chỉ có thể tự mình ra ngoài lấy.”

Lối vào khe nứt đều là người của Cas, còn có người cấp bậc đội trưởng trở lên đóng quân, cậu muốn truyền tin tức ra ngoài gần như là không thể, nhưng nếu Lyles muốn ra ngoài, có lẽ không ai ngăn cản được.

“Cậu ấy sẽ không nghe lời cậu đâu.” Cas cười lạnh, vô cùng chắc chắn về điều này.

“Thật sao?” An Mễ Lạc cười cười, “Tối qua trên giường cậu ấy không nói như vậy.”

Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng dài.

Rất lâu sau, An Mễ Lạc còn tưởng rằng đối phương đã cúp điện thoại, thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói, “Lyles không nói cho cậu biết bây giờ da của cậu ấy cũng mang độc, một khi chạm vào sẽ lập tức chết sao?”

An Mễ Lạc nghẹn họng, cậu thật sự không biết.

“Vậy sao?” An Mễ Lạc dùng giọng điệu bình tĩnh như thể chuyện đã xảy ra Lyles đã là người của cậu còn những chuyện khác thì Cas tự mình đi mà đoán, “Nhưng tôi thấy cậu ấy rất thích tôi.”

Trong điện thoại là một mảng im lặng.

“…Cậu muốn gì?” Giọng điệu của Cas không tốt lắm.

Nhận ra Cas không vui, An Mễ Lạc lập tức vui vẻ, cậu nhanh chóng đọc ra những thứ mình muốn.

“Nhiều quá, không nhớ nổi.” Cas ngắt lời.

An Mễ Lạc dừng một chút, “Mười bộ đồ bảo hộ phòng độc, mười bộ quần áo, một cái máy lọc không khí có thể chứa người và một bộ dụng cụ sinh hoạt đầy đủ.”

Cas cúp điện thoại.

An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết bao lâu nữa thì đồ mới được đưa vào.

Nơi này cách lối vào khe nứt lái xe cũng chỉ mất năm tiếng đồng hồ, nhưng muốn chuẩn bị những thứ cậu muốn còn cần thêm thời gian, đặc biệt là máy lọc không khí.

Cas có cố ý trì hoãn hay không cũng là một vấn đề.

An Mễ Lạc đang tính toán, quay đầu lại thì phát hiện phía sau có thêm một người, Lyles không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bàn cùng con rắn của hắn ta nhìn cậu.

Thấy cậu quay đầu lại, con rắn đen thè lưỡi đầy nguy hiểm.

An Mễ Lạc nhìn về phía Lyles, chạm vào đôi mắt đen láy lạnh lùng đó, da đầu cậu tê rần.

Vừa rồi cậu và Cas gọi điện thoại Lyles đều nghe thấy sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »