Chương 7

Khoảnh khắc đó, An Mễ Lạc thậm chí đã nghĩ đến việc mình sẽ chết như thế nào.

“… Hôm nay về sớm vậy?” An Mễ Lạc cố nặn ra một câu.

Lyles lạnh lùng liếc cậu một cái, xoay người bỏ đi.

Đi ngang qua thùng rác, Lyles liếc nhìn hai vỏ bánh quy nén và một hộp thiếc trong thùng rác.

An Mễ Lạc đúng là thùng cơm di động.

Ánh mắt An Mễ Lạc vẫn dõi theo, nhưng Lyles dường như không có ý định tính sổ với cậu.

Phớt lờ sự tồn tại của cậu, Lyles dọn dẹp phòng khách bị cậu lục tung hai ngày nay, sau đó móc từ trong túi ra một phần lương khô đặt lên bàn, ngồi xuống gần đó, rồi bắt đầu ngẩn người.

Gần trưa, hắn lấy lương khô ra ăn một cách lặng lẽ.

Ăn xong, uống thêm chút nước, hắn lại ngồi xuống ghế.

Ban đầu An Mễ Lạc còn hơi tò mò hắn thường ngày làm gì, dù sao cậu cũng đã lục tung căn nhà nhỏ này mấy lần rồi, trong nhà không có sách, không có máy nghe nhạc, càng không có TV, máy tính hay những thứ gì để giải trí.

Nhìn thấy Lyles lại ngồi xuống ghế, An Mễ Lạc hoàn toàn hết hy vọng, Lyles chắc chắn là một người vô vị đến cực điểm.

Tiểu Hắc dường như đã quen từ lâu, sau khi trở về liền cuộn tròn dưới gầm bàn ngủ trưa.

Căn nhà nhỏ không có điện, vừa vào đêm là tối om.

Trong số vật tư mà Cas gửi định kỳ có nến và nhiên liệu, nhưng những thứ đó rất hạn chế, căn bản không đủ để họ thắp sáng suốt đêm, vì vậy trừ khi cần thiết, Lyles thường không thắp đèn sau khi trời tối.

Ăn tối xong lúc trời còn chưa tối, Lyles lên lầu từ sớm.

Ngồi chơi vơi cả buổi chiều, An Mễ Lạc đứng dậy, tay chân tê cứng.

Lúc cậu lên lầu, Lyles đang cởϊ áσ khoác.

An Mễ Lạc mặc nguyên bộ đồ bảo hộ, định nằm lên giường.

Cậu vừa ngồi xuống, một bóng đen đã nhanh chân hơn cậu, chui lên giường, cuộn tròn trên nửa giường mà cậu đã ngủ trước đó.

Tiểu Hắc ngẩng cao đầu, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra thụt vào, phát ra tiếng rít.

Không biết có phải ảo giác của An Mễ Lạc hay không, nhưng có một khoảnh khắc, cậu dường như nhìn thấy sự đắc ý trong đôi mắt đỏ như máu của Tiểu Hắc.

An Mễ Lạc trực tiếp nằm xuống nửa giường mà Lyles thường ngủ.

Tiểu Hắc khựng lại, sau đó cúi đầu nhìn An Mễ Lạc với vẻ khó tin, giống như chưa bao giờ thấy người nào mặt dày như vậy.

Điều đó khiến An Mễ Lạc bật cười, người ta nói Linh thú là một phần linh hồn của chủ nhân, tính cách cũng giống chủ nhân, nhưng Tiểu Hắc và Lyles lại hoàn toàn khác biệt.

"Rít..."

Tiểu Hắc phát ra âm thanh đe dọa trước khi tấn công, nó muốn nuốt chửng An Mễ Lạc.

An Mễ Lạc duỗi chân nhắm mắt, dù sao cậu cũng không ngủ dưới đất.

Đuôi Tiểu Hắc quật mạnh xuống giường.

An Mễ Lạc kiên quyết nhắm mắt giả chết.

Tiểu Hắc uất ức nhìn chủ nhân của mình.

Hai đôi mắt, một lớn một nhỏ, lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.

Một lúc sau, Tiểu Hắc bất lực bò xuống khỏi giường, nhường chỗ cho Lyles.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên An Mễ Lạc làm là kiểm tra cơ thể.

Tối qua cậu cố tình hé cửa sổ, hôm nay quả nhiên không còn chóng mặt nữa.

Tuy nhiên, mặt nạ phòng độc cũng có tuổi thọ, sau chuyện đêm qua, không biết cái trên mặt cậu có thể trụ được đến khi Cas gửi vật tư đến hay không.

Lyles đã ra ngoài.

Xuống giường, An Mễ Lạc đứng ở cửa duỗi người, cậu lại sống thêm được một ngày, thật tốt.

Đi vòng quanh nhà để vận động gân cốt, cậu dựa theo cách làm trước đó, ép bản thân đến khi không thể cử động được nữa, mới ngồi xuống ghế ăn cơm.

Cậu nhìn về hướng Lyles rời đi mỗi ngày.

Không biết Lyles đang bận rộn cái gì, ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm, thậm chí còn thường xuyên đến nửa đêm mới về…

Khám phá dị giới?

Khoảng cách có thể đi bộ trong một ngày là có hạn, mười năm trôi qua, Lyles chắc hẳn đã đi khắp vùng lân cận rồi.

Hay là bên đó có gì đó?

An Mễ Lạc thử suy đoán, nhưng nghĩ mãi không ra.

Sau khi không còn cảm giác khó chịu, An Mễ Lạc nhìn căn nhà mình đang ở.

Tình trạng phòng khách ở tầng dưới còn tồi tệ hơn phòng ngủ ở tầng trên, tầng trên chỉ bị hỏng một cánh cửa sổ, tầng dưới không chỉ cửa sổ bên bếp bị hỏng, mà cửa ra vào của mấy căn phòng bên phải cũng bị sập do tòa nhà bên cạnh đổ sập.

Một khi có gió mưa, trong nhà chắc chắn sẽ ngập lụt.

An Mễ Lạc nhìn về phía nơi cất giữ vật tư, mặt đất bên đó quả nhiên được kê cao bằng gạch.

Thở dài, An Mễ Lạc cam chịu đứng dậy, tiếp tục đi vòng quanh nhà.

Vài phút sau, cậu ôm đầu quay trở lại phòng khách.

Ngoại trừ cánh cửa sổ trước đó, cậu không tìm thấy cánh cửa sổ nào khác trong toàn bộ ngôi nhà có thể thay thế.

Cửa sổ tạm thời chưa có cách, An Mễ Lạc chỉ có thể nhìn sang mấy cái cửa bị hỏng.

Ngôi nhà này vốn là một trạm gác, tường dày hơn nhiều so với những ngôi nhà dân bình thường bên ngoài, công trình như vậy không thể dễ dàng bị sập, có lẽ là bị dị thú đâm sập.

Một số sinh vật trong dị giới cao tới sáu bảy tầng, sức phá hoại vô cùng lớn.

Sau khi kiểm tra xong bên trong căn nhà, An Mễ Lạc đi vòng ra ngoài xem xét, cậu dự định dọn dẹp đống đổ nát ở cửa ra vào trước, sau đó phân loại gạch đá có thể sử dụng được từ đống đổ nát, rồi dùng chúng lấp đầy cửa ra vào.

Tìm thứ gì đó để chặn cửa ra vào cũng là một cách, nhưng như vậy sẽ không kín, một khi mưa to thì vẫn sẽ bị dột.

Quyết định xong, An Mễ Lạc lập tức bắt tay vào làm.

Cậu quan sát trước, khoanh vùng lấy ba cửa ra vào làm trung tâm, sau đó bắt đầu dọn dẹp từ những mảnh vỡ nhỏ.

Những thứ không dùng được trực tiếp ôm ra ngoài vứt bỏ, gạch đá có thể sử dụng được thì để riêng ra.

Tường nhà dày, gạch đá cũng đặc biệt nặng, An Mễ Lạc mỗi lần chỉ có thể ôm một viên, hai tiếng đồng hồ cũng chỉ dọn dẹp được một phần nhỏ.

Nghỉ ngơi một chút, uống thêm chút nước, An Mễ Lạc đang định tiếp tục, thì trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng xe hơi.

Xác định mình không nghe nhầm, An Mễ Lạc lập tức ném viên gạch trong tay xuống, chạy về phía cửa chính, ở đằng xa, một đoàn xe dài ngoằng đang hướng về phía cậu.

Xe chạy rất nhanh, chưa đầy năm phút đã dừng lại trước cửa.

Có người xuống xe, bọn họ có lẽ là binh lính canh gác ở khe nứt không gian, tất cả đều mặc quân phục, đeo mặt nạ phòng độc.

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía nhóm người đó.

Những người đó cũng tò mò nhìn cậu, có lẽ họ đều đã nghe nói về chuyện của cậu.

"An Mễ Lạc?" Một người đàn ông trông giống đội trưởng bước ra khỏi đám đông.

"Là tôi." An Mễ Lạc tiến lên.

Người nọ gật đầu, quay lại ra hiệu cho những người bên cạnh dỡ hàng, ngay lập tức một đám người nhanh chóng mở cửa một chiếc xe, khuân đồ xuống.

An Mễ Lạc vội vàng chạy tới.

Cas không hề ăn bớt đồ của cậu, trên mặt đất chất đầy thùng hộp, trong đó có mấy thùng đặc biệt lớn.

Nhìn đống đồ này, An Mễ Lạc không khỏi mỉm cười.

"Đồ ở đây hết rồi." Người đội trưởng nói.

An Mễ Lạc đang định lên tiếng, thì thấy đám người kia nhanh chóng lên xe, vội vàng muốn rời đi.

Lúc này cậu mới để ý thấy xe từ đầu đến cuối đều không tắt máy.

Lời đến bên miệng An Mễ Lạc đành phải nuốt xuống, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm.

Những người này rõ ràng là thường ngày vẫn luôn như vậy.

Tuy biết sợ chết là bản tính con người, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Có lúc cậu còn cảm thấy Lyles quá hiền lành, nếu là cậu, cậu đã sớm xông ra ngoài rồi.

Chưa đầy năm phút, đoàn xe đã khuất bóng sau dãy núi xa xa.

An Mễ Lạc hít sâu một hơi, không nghĩ ngợi gì nữa, tập trung sự chú ý vào đống đồ trước mặt.

Cậu quay vào nhà lấy dao, bắt đầu mở thùng.

Cậu xem những thùng lớn trước, bên trong quả nhiên là máy lọc không khí.

Mỗi dị giới đều là một thế giới hoàn toàn mới, không chỉ khác biệt về động thực vật, mà còn bao gồm rất nhiều vi sinh vật và vi rút.

Những thứ đó có thể gây chết người đối với họ, thậm chí một con muỗi cũng có thể khiến toàn bộ người dân trong một thành phố bị nhiễm bệnh và chết trong vòng mười ngày, vì vậy một số dị giới yêu cầu phải được khử trùng trước khi ra ngoài.

Thứ mà Cas cho người mang đến chính là loại buồng cách ly đó.

Thùng được tháo rời hoàn toàn để vận chuyển, An Mễ Lạc tháo hết các bộ phận ra, ước chừng một chút, buồng cách ly trong suốt, phần đế có đường kính gần 1,5 mét, cao hai mét.

Đúng là một thứ đồ cồng kềnh, phải tìm một chỗ bằng phẳng mới đặt được.

Phòng khách chắc chắn là không được, cậu không có sở thích bị người khác nhìn ngắm toàn bộ khi tắm rửa…

An Mễ Lạc nhìn sang mấy căn phòng đổ sập bên cạnh.

Cậu phải nhanh chóng dọn dẹp đống đổ nát này.

Máy lọc không khí tạm thời chưa sử dụng được, An Mễ Lạc chỉ có thể tiếp tục mở thùng khác.

Dụng cụ chất đầy bốn thùng, từ nhỏ như tua vít, cờ lê đến lớn như cuốc, xẻng, An Mễ Lạc thậm chí còn nghi ngờ người đi mua đã chuyển cả cửa hàng kim khí đi.

Nhìn là biết không phải Cas tự mình đi mua mà là nhờ người khác mua, bản thân Cas tuyệt đối không tốt bụng như vậy.

Thùng đựng mặt nạ phòng độc và quần áo bảo hộ có ghi chú, An Mễ Lạc chọn thùng đựng mặt nạ phòng độc, nhanh chóng lấy ra một chiếc mặt nạ mới.

Nín thở thay mặt nạ xong, An Mễ Lạc lập tức nghiên cứu chiếc mặt nạ vừa đeo.

Bộ lọc của chiếc mặt nạ đó đã chuyển sang màu đen, thậm chí một số chỗ còn có dấu hiệu bị mục nát và biến dạng.

An Mễ Lạc ước tính, nếu không ở trong môi trường có nồng độ độc tố cao, một chiếc mặt nạ ít nhất có thể dùng được một tuần, trước đó cậu đã yêu cầu mười chiếc, chắc là đủ dùng trong hai tháng.

Còn sau hai tháng, dù có đeo mặt nạ, cậu cũng không tránh khỏi khả năng bị nhiễm độc, có thể sống đến lúc đó hay không cũng là một vấn đề.

An Mễ Lạc mở chiếc thùng cuối cùng.

Bên trong thùng là quần áo cậu yêu cầu, tổng cộng mười bộ, tất cả đều là quân phục kiểu áo khoác gió màu đen.

An Mễ Lạc lấy ra một bộ so sánh, quần áo được chuẩn bị theo số đo của cậu, Lyles mặc chắc là hơi rộng.

An Mễ Lạc đang định cất đồ đạc đi, thì liếc thấy bóng người.

Lyles hôm nay về sớm một cách khác thường.

Lyles đã nhìn thấy đống đồ đạc chất đầy sân.

"Anh về vừa lúc, mấy thứ này cho anh." Đợi Lyles đến gần, An Mễ Lạc trực tiếp lấy ra năm bộ từ đống quần áo, nhét cho hắn, "Em moi được của Cas đấy, chúng ta chia đôi, đây là của anh."

Lyles nhìn quần áo trong tay, rồi lại nhìn An Mễ Lạc, vẻ mặt như đang khó hiểu vì sao cậu có quần áo rồi mà còn đưa quần áo cho hắn.

An Mễ Lạc ghét nhất là vẻ mặt đó của hắn, bèn lấy thêm một bộ từ trong thùng nhét cho hắn, "Cho anh thì anh cứ cầm lấy."