Chương 9

Nghĩ vậy, An Mễ Lạc càng thêm phần an tâm.

Cậu kéo chăn trùm kín người, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ, mặc kệ hai cặp mắt một đen một đỏ đang lẳng lặng nhìn mình.

Cái giường chỉ là tấm ván gỗ trải thêm một lớp chăn mỏng, nằm ngủ đau nhức cả người, nhưng sau mấy ngày An Mễ Lạc cũng quen dần, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, An Mễ Lạc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Nằm trên giường thêm một lúc, An Mễ Lạc mới xuống lầu.

Dưới lầu cũng không thấy ai, Lyles hẳn đã ra ngoài như mọi khi.

Vươn vai ở cửa ra vào, An Mễ Lạc lấy một suất thức ăn và nước uống, bước vào máy lọc không khí.

Trước đây, vì không muốn tiếp xúc với không khí, cộng thêm không biết Lyles khi nào sẽ quay lại, nên lúc Lyles có mặt, nồng độ độc tố trong không khí chắc chắn sẽ cao hơn, vì vậy cậu đều tranh thủ lúc Lyles không có ở nhà mà cho hết một ngày lượng thức ăn vào máy lọc.

Bây giờ đã có máy lọc không khí, cậu có thể ăn uống bất cứ lúc nào, cũng không cần phải vội vàng nữa.

Chờ đến khi không khí trong máy lọc được lọc sạch, cậu tháo mặt nạ xuống, cởi bỏ bộ đồ bảo hộ trên người, vừa đun nước vừa tranh thủ hít thở.

Ăn uống no nê nghỉ ngơi một lát, cậu lại mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ, tiếp tục dọn dẹp đống đổ nát của tòa nhà gần ba lối vào, dự định sẽ lấp kín chúng.

Những mảnh vỡ nhỏ bên ngoài cậu đã dọn dẹp xong từ trước, bây giờ còn lại gần như đều là những mảnh lớn, chỉ có thể phân giải từng chút một.

Có kinh nghiệm từ hôm qua, lần này cậu làm việc đã thành thạo hơn rất nhiều, nhưng hiệu suất lại không được cải thiện là bao, những vật liệu xây dựng này cực kỳ tốt, ngoại trừ bề mặt bị gió thổi phơi nắng bong tróc ra thì bên trong đều cứng như sắt.

Cả một buổi sáng trôi qua, An Mễ Lạc cũng chỉ mới dọn dẹp xong một lối vào.

Điều duy nhất đáng mừng chính là bằng cách này cậu có thể tiện thể kiếm được gạch, sau này sẽ không cần phải mất công tìm kiếm nữa.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa và nằm nghỉ ngơi một tiếng trong máy lọc không khí, buổi chiều cậu lại tiếp tục công việc.

Buổi chiều, cậu đã dọn dẹp xong lối vào cuối cùng.

Mãi đến khi trời tối hẳn, Lyles mới trở về.

Lúc Lyles về cũng là lúc An Mễ Lạc vừa làm việc xong.

Xếp những viên gạch đã dọn dẹp được gọn gàng ở góc tường, An Mễ Lạc cầm lấy cái đυ.c và cái rìu, đang định vào phòng khách thì phát hiện Lyles đang nhìn chằm chằm vào đống gạch ở góc tường.

“Tôi định lấp hai lối vào còn lại, như vậy sau này trời mưa phòng khách sẽ không bị dột nữa, cửa sổ bên bếp tôi cũng muốn sửa, nhưng mà không còn kính tốt nữa, tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào khác.” Thấy Lyles có vẻ để tâm, An Mễ Lạc chủ động nói rõ kế hoạch của mình.

Chỉ ăn lương khô thôi thì không được, nhà cửa lại đổ nát xiêu vẹo, cậu không biết Lyles đã sống sót qua mười năm nay như thế nào, dù sao cậu thì không thể.

“Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào gần đây có đất sét không? Là loại đất khi gặp nước sẽ có độ dính ấy, còn có cỏ khô nữa, tốt nhất là loại có lá mảnh và dai.” An Mễ Lạc hỏi.

Chỉ có gạch thì không thể bịt kín được, một khi trời mưa thì chỗ nào bị dột vẫn sẽ bị dột, muốn hoàn toàn không bị dột thì phải trám vào khe hở giữa các viên gạch.

Ở đây không có xi măng, Cas chắc cũng chẳng tốt bụng đến mức cho người mang vào hai bao, cho nên đất sét là lựa chọn duy nhất của cậu.

Trong số các loại đất sét, loại đất sét trộn rơm rạ là thích hợp nhất, ở thế giới trước của An Mễ Lạc, không ít ngôi nhà cổ đều được trát tường bằng cách này, tuy không bằng xi măng nhưng cũng có thể trụ được vài năm.

Đất bình thường cũng có thể dùng được, nhưng để lâu sẽ dễ bị nứt nẻ, hơn nữa mưa to cũng có thể bị thấm nước.

An Mễ Lạc không thắp nến, trong nhà tối om, Lyles im lặng đứng trong phòng khách, cả người như hòa vào bóng tối, chỉ có đôi mắt đen là ẩn hiện.

Nghe vậy, Lyles ngẩng đầu lên nhìn.

Trong nháy mắt, An Mễ Lạc như nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt ấy, nhưng khi cậu nhìn kỹ lại thì trong đôi mắt ấy lại chẳng có gì.

Không hiểu Lyles đang nghĩ gì, An Mễ Lạc đi vào nhà từ lối vào khác, “Không phải ngày nào cậu cũng ra ngoài sao? Giúp tôi để ý một chút.”

Cất dụng cụ vào trong thùng, An Mễ Lạc vươn vai, xoa xoa cái eo đang đau nhức vì lao động cường độ cao liên tục mấy ngày nay, rồi đi về phía nhà bếp, “Bây giờ ăn cơm chứ?”

Đứng trước đống vật tư, An Mễ Lạc lấy một gói bánh quy nén và một hộp thịt đóng hộp đặt lên bàn cho Lyles, sau đó tự lấy một phần cất vào túi, rồi xách nửa thùng nước còn lại từ hôm qua đi về phía máy lọc không khí, phải đun chút nước nóng.

Sau một ngày bận rộn, được ăn một miếng đồ nóng hổi là sướиɠ nhất.

Mở máy lọc không khí, đợi đến khi không khí được lọc sạch hoàn toàn, An Mễ Lạc mới đi vào đun nước.

Vài phút sau, khi An Mễ Lạc bưng cốc nước sôi để riêng cho Lyles quay lại phòng khách thì thấy Lyles đang đặt hộp thịt đóng hộp cậu đưa cho vào thùng vật tư.

“Sao cậu lại bỏ vào đó?” An Mễ Lạc đặt cốc nước lên bàn.

Con người ở thế giới này sùng bái võ lực, phần lớn đều mơ ước được gia nhập đội thám hiểm, ra vào dị giới, sau đó dựa vào tài nguyên quý hiếm và tinh hạch dị thú mang từ dị giới về để một bước thành danh, một đêm phất lên.

Dị giới đầy rẫy những điều chưa biết, rất nhiều thứ đối với họ mà nói đều có thể gây ra nguy hiểm chết người, hơn nữa mỗi lần ra vào ít nhất cũng phải mất một tháng, cho nên phần lớn mọi người đều lựa chọn tự mình mang theo lương khô và nước uống.

Người của quân khu cũng vậy.

Vật tư mà Cas đưa cho họ đều là loại do quân khu thống nhất phân phát, không nói đến nước, bánh quy nén và thịt đóng hộp cơ bản là chẳng có mùi vị gì, chỉ có thể đảm bảo không chết đói.

Một bữa một gói bánh quy nén với vài ngụm nước, thỉnh thoảng vài ngày thì còn được, thời gian dài thì dù tâm lý chịu đựng được thì cơ thể cũng không chịu nổi.

Lyles không để ý đến cậu, kiên quyết đặt hộp thịt đóng hộp trở lại chỗ cũ.

An Mễ Lạc bất lực, “Dù sao mỗi tháng cũng có người mang đến mà.”

Lyles mỗi tối chỉ ăn một gói bánh quy nén, buổi sáng ra ngoài hình như cũng chỉ mang theo một gói.

“Hai tháng.”

Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, có chút cứng ngắc đột ngột vang lên, giống như đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

An Mễ Lạc ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp là Lyles đang nói chuyện.

Cậu lập tức nhìn về phía Lyles.

Trong nháy mắt, cậu như nhìn thấy sự ấm ức giống hệt như lúc Tiểu Hắc không được ngủ trên giường trong đôi mắt đen kịt, lạnh lẽo của Lyles, nhưng khi nhìn kỹ lại thì đã không còn gì nữa.

Hình như đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lyles nói chuyện, giọng nói của Lyles cũng khá dễ nghe.

Nhưng mà hai tháng là sao?

Ngay sau đó, An Mễ Lạc bỗng nhiên hiểu ra, hai mắt trợn to đầy khó tin, “Cậu là nói Cas hai tháng mới mang vật tư đến một lần sao?”

Lyles không nói gì, nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.

“Hắn…” An Mễ Lạc tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.

Nếu như trước đây cậu chỉ muốn đánh cho Cas một trận, thì bây giờ cậu thực sự muốn gϊếŧ hắn ta.

Cậu vẫn luôn cho rằng số vật tư được đưa đến trước đó là đủ cho hai người ăn trong một tháng, tuy có hơi ít nhưng tiết kiệm một chút thì cũng đủ, cho nên cậu mới ăn uống thoải mái, không ngờ đó lại là lượng thức ăn của hai tháng.

Chừng đó đồ ăn mà một mình cậu ăn trong hai tháng cũng đã eo hẹp rồi, bây giờ lại còn phải chia cho hai người ăn trong hai tháng…

Lyles ngồi lại bàn ăn, cầm gói bánh quy nén trên bàn xé ra, yên lặng ăn từng miếng nhỏ.

Một mình hắn thì đủ, nhưng An Mễ Lạc đến rồi thì không đủ nữa, An Mễ Lạc rất biết ăn.

Lyles liếc nhìn cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút đối diện.

An Mễ Lạc còn rất biết tiêu xài.

An Mễ Lạc cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn gϊếŧ người, xoa xoa sống mũi, cậu không hiểu Cas đã làm vậy rồi mà sao Lyles vẫn có thể nhẫn nhịn được, là cậu thì cậu đã gϊếŧ hắn ta từ lâu rồi.

Nghĩ vậy, An Mễ Lạc lại càng thêm bực bội, Lyles trông có vẻ khó gần, nhưng lại là người vì không muốn làm tổn thương người vô tội mà tự nguyện ở trong cái nơi chim không thèm ỉa này, loại người như hắn, nếu không chạm đến giới hạn của hắn thì chắc chắn sẽ không ác ý làm tổn thương người khác.

Hơn nữa, với tính cách của Lyles, hắn chắc cũng sẽ không làm ra chuyện mở miệng xin ăn.

Cas chắc là đã nhìn thấu điểm này, cho nên mới cố ý dùng cách này để chèn ép người khác.

Người bên ngoài căn bản không biết Lyles đang sống những ngày tháng như thế nào, còn tưởng rằng hắn ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ sung sướиɠ, nếu Lyles thực sự ra tay, đến lúc đó sự việc sẽ bị bóp méo thành ra sao còn khó nói.

Đây chính là con dao găm mềm, đâm vào người không đau, nhưng lại đủ để khiến người ta chết vì tức.

An Mễ Lạc càng muốn đấm cho Cas hai cái vào mặt.

An Mễ Lạc hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cậu đi đến thùng vật tư lấy hộp thịt đóng hộp lúc nãy, sải bước đến bàn ăn, đặt hộp thịt trước mặt Lyles, “Ăn đi, ăn được bao nhiêu thì ăn, hết thì tôi bảo hắn ta mang thêm đến là được.”

Lyles ngẩng đầu lên.

Tiểu Hắc vốn đang cuộn tròn ngủ cũng ngẩng đầu lên từ dưới gầm bàn.

Bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, An Mễ Lạc cười cười, “Cậu là vợ tôi, tôi có thể trơ mắt nhìn cậu nhịn đói sao?”

Lyles mặt không cảm xúc.

Tiểu Hắc đe dọa thè lưỡi.

An Mễ Lạc chột dạ bổ sung một câu, “Tôi sẽ nghĩ cách, hơn nữa, cho dù cậu không ăn thì tôi cũng phải ăn chứ, mỗi bữa một gói bánh quy nén thì tôi không no…”

Cậu không tin là mình chưa bị độc của Lyles gϊếŧ chết thì đã bị Cas bỏ đói chết ở đây rồi.

Lyles cúi đầu, tiếp tục gặm bánh quy nén của mình.

An Mễ Lạc không chịu nổi dáng vẻ đó của hắn, trực tiếp cầm hộp thịt đóng hộp về, mở ra rồi đặt lại trước mặt hắn, cuối cùng还不忘 đẩy cốc nước nóng vừa rót sang, “Ăn đi.”

Làm xong những việc này, An Mễ Lạc không nhìn vào mắt Lyles nữa, xoay người bỏ đi.

Bước qua lối vào, rẽ vào góc tường, đi vào máy lọc không khí, An Mễ Lạc dựa vào tấm kính, xoa xoa sống mũi đầy đau đầu ở nơi Lyles không nhìn thấy.

Bảo Cas mang thêm vật tư đến, nói thì dễ, nhưng đâu có dễ dàng như vậy?

Hơn nữa, vật tư không đủ chắc cũng không phải do Cas bớt xén, tuy hắn ta cũng có bớt xén thật, nhưng nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do Cas căn bản đã không mang phần của cậu đến.

Lúc trước, khi cậu đi theo Cas đến đây, số vật tư mà Cas mang đến chỉ đủ cho một mình Lyles dùng trong hai tháng, với lượng thức ăn của Lyles thì số vật tư đó đủ cho hắn dùng trong hai tháng.

Hít sâu một hơi, An Mễ Lạc càng muốn gϊếŧ người hơn.

An Mễ Lạc quay đầu nhìn lối vào bên cạnh.

Từ vị trí của cậu không nhìn thấy phòng khách, đương nhiên cũng không nhìn thấy Lyles đang ngồi bên bàn ăn.

Cas vẫn luôn hai tháng mới mang vật tư đến một lần, Lyles chắc chắn đã sớm biết Cas không mang phần của cậu đến, hắn rõ ràng biết, nhưng mấy ngày nay vẫn im lặng nhìn cậu ăn của hắn, uống của hắn mà không nói một lời…

An Mễ Lạc bỗng nhiên nhớ đến câu “Hai tháng” lúc nãy, nhớ đến vẻ ấm ức thoáng qua trong mắt Lyles.

Khóe miệng cậu không khỏi cong lên.

Nói không chừng Lyles không hề bá đạo lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn, mà là một người rất dễ chung sống.