Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 44: Cánh hoa úa tàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Em biết chuyện giữa anh và Lưu Y Nhan lâu rồi đúng không?"

Lưng quay lại với nhau, mỗi người một hướng. Không gian thật im ắng, chỉ duy có tiếng vù vù do máy điều hoà phát ra. Mặt trăng sáng sôi rội vào khẽ màn từ ban công làm căn phòng thêm sáng lạn, Tạ Yên Ninh nằm xoay mặt qua một bên, tai cô có thể nghe mòn một những lời hỏi kia, cô im lặng thật lâu rồi lên tiếng.

"Từ khi Lưu Y Nhan bổng đến bệnh viện thăm em" Tiếng cô hơi nhỏ như tiếng muỗi lí nhí bay vo ve, nhưng đối với Trịnh Khương Nghị thì nó như hơn cả chữ rõ ràng.

Mặt anh không biểu cảm gì duy chỉ có bàn tay xiết chặt trong chăn kia là khác thường "Lúc đó Lưu Y Nhan đã nói gì với em?"

Tạ Yên Ninh nghe anh hỏi, ánh mắt mệt mỏi nhắm lại " Chuyện đã qua lâu rồi đừng nhắc đến nữa"

"Chắc hẳn chẳng tốt gì đúng không, cho nên lúc chiều hôm đó em mới như thế. Anh đã luôn nghi ngờ, nhưng cũng chẳng muốn hỏi vì..." Anh dừng lời định nói ra, không gian càng thêm buồn. Một sự cô quạnh trải dài xung quanh căn phòng, yên lặng, ủ buồn càng khiến cho lòng người thêm tẻ nhạt bi thương lạ thường.

"Trong cuộc đời em, thứ không muốn trở thành nhất chính là người vô dụng"

Trịnh Khương Nghị nghe xong hơi cứng người lại rồi nhanh thả lỏng, anh trầm mặt " Đối với anh, thứ không muốn nhất lại chính là cô đơn"

"...Em không nói cũng được, nhưng cũng đã ngầm đồng ý với những gì anh nghĩ. Thôi, ngủ đi đừng thức khuya quá" Giọng anh độm buồn.

"Anh không tính chuyện ngày mai sẽ như thế nào sao?" Tạ Yên Ninh bổng dưng hỏi, xem ra trong lòng cũng có một chút bất an vì chuyện ban sáng.

Trịnh Khương Nghị sa sầm mặt, anh im lặng không trả lời, cô nghĩ chắc hẳn anh cũng không muốn lại nhắc đến chuyện đó. Cả buổi chiều nay anh không ra khỏi phòng, bữa tối cũng không ăn đành tự xuống bếp làm cho anh ít cháo thập cẩm ăn lấy bụng, may là anh cũng không từ chối nhưng vẫn là phải mang lên phòng. Cứ như thế không ra khỏi phòng một khắc nào, cô cũng đành im lặng chẳng nói gì tuỳ ý anh. Chuyện riêng của anh cô không thể xen vào, ai náy đều cũng có một nỗi riêng tư trong lòng dù cả hai có là gì của nhau cũng không thể nói được.

Chắc có lẽ mai cũng sẽ chẳng có một ngày tốt lành gì.

...

Sáng sớm, Tạ Yên Ninh thức dậy thì đã không thấy Trịnh Khương Nghị nằm bên cạnh nữa, cô ngồi dậy mơ màng nhìn xung quanh tìm kiếm thì đã thấy anh đứng bên ban công ngoài phòng hút thuốc từ khi nào. Cô đi xuống giường đến bên cạnh anh một cách nhẹ nhàng.

"Anh sáng sớm chưa gì đã hút thuốc, như thế không tốt cho sức khoẻ đâu"

"Không sao, anh hút hết điếu này rồi thôi. Em dậy rồi vệ sinh đi chúng ta xuống dùng bữa sáng" Anh xoay qua cô, tay đưa lên luồng qua những sợi tóc mềm mại xoa lấy đầu cô.

Tạ Yên Ninh nhìn anh không nói gì, đoạn một chút thì gật đầu đi vào trong phòng vệ sinh. Trịnh Khương Nghị lại tiếp tục hút thuốc, tay kia gác lên thành lang can nhìn khung cảnh sáng sớm ngoài biển, ánh mặt trời dần hiện lên sau đáy biển rộng như vừa mới thức dậy đón chào bình minh. Buổi sáng tẻ nhạt vô vị khiến cho lòng người cũng vô vị theo, ánh mắt anh nhìn xa xăm nghĩ ngợi.

Buổi sáng ở dưới nhà cũng không quá nhạt gì cho cam, ba mẹ đã yên vị trên ghế ngồi, hai đứa nhóc cũng đã chạy lon ton xung quanh tìm chổ ngồi một cách vui vẻ. Đêm qua ba mẹ và anh của cô đã trở về nhà cũ, đáng ra cô cũng muốn trở về cùng họ sau những năm xa cách nhưng vì chuyện ban sáng còn động lại nên cũng đành thôi, nhưng cô hẹn khoảng 10 giờ sẽ qua thăm gia đình mẹ cô cũng vui vẻ đồng ý.

Bữa ăn hôm nay trông thật yên lặng, hai đứa nhóc như cảm thấy vậy cho nên im lặng dùng bữa không quấy nháo như mọi ngày, Trịnh Khương Nghị trầm mặt ăn sáng. Ba mẹ hai người nhìn nhau không một lời, Tạ Yên Ninh cảm thấy bữa sáng hôm nay sao lại buồn buồn như vậy, một cảm giác buồn lạ lẫm len lỏi vào con tim khiến cho cô khó chịu không thể nói thành lời.

Một lúc sau bổng Trịnh Khương Nghị lên tiếng " Con không trách hai người"

Ông Trịnh Khắc nghe những lời anh vừa nói thì có chút kinh ngạc, khuôn mặt của ông hiện lên một biểu cảm khó có thể diễn tả thành lời " Nghị con..."

"Hai người làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, con không trách. Xin lỗi vì những lời nói vô tâm bồng bột hôm qua"

Bà Hiểu Hoa nhìn anh mà nước mắt muốn trào ra khỏi khoé mi nhưng bị chính bà kiềm hãm lại không cho rơi xuống, thực sự trong lòng bà hiểu tâm bà hơn ai hết. Là bà có lỗi với chính con trai của mình, có lỗi vì quá vô tâm. Từ khi sang Pháp tâm trí của bà trên người nó đã phai nhạt đi rất nhiều, lòng yêu thương trong tâm cũng đã thay đổi. Là bà không đặt niềm tin vào con, là bà không tin tưởng nó cũng như chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ của nó mà chỉ quan tâm đến bản thân nghĩ gì và bắt nó làm theo. Nếu như nó không vì bà, không vì lo bệnh của bà sẽ lại tái phát mà đồng ý hôn sự không mong muốn này thì chuyện tồi tệ cũng không sảy ra. Bây giờ đã rõ, đã thấu hiểu được mọi chuyện rồi còn có thể trách ai nữa đây.

Mỗi người ở đây đều trầm mặt suy tư về nỗi riêng của bản thân, có lẽ nếu như biết tôn trọng ý kiến của người khác thì mọi chuyện cũng không đi đến nước này.

Cô nhìn anh. Có lẽ đêm qua anh đã phải suy nghĩ rất nhiều, nếu là cô bị người khác ép buộc điều mình không muốn vừa cảm thấy có lỗi vừa có chút uất hận không thể nói ra thành lời. Bị người mình yêu thương nhất không tin tưởng, không cho một chút lòng tin. Cô cũng sẽ như anh đau đến cỡ nào, trái tim anh lúc đó hẳn đã rỉ máu rồi chăng.

...

Xôn xao, bề bộn đó là những từ có thể nói trong cuộc sống vài tuần qua của Tạ Yên Ninh, sau khi cơ thể đã khoẻ hơn nhiều thì cô đã trở lại quán ăn làm việc như mọi khi. Dì Mai thấy cô khoẻ mạnh đi làm trở lại bà cũng vui lây, công việc đều suôn sẽ êm đẹp

Về phần Lục Vi Doanh, cô cũng không ngờ cô ta cũng có ngày đáng thương đến như vậy. Nhớ lại ngày đó, sau khi cô ta hiên ngang trở về nhà trong khi không biết mọi chuyện ra sao, vẫn hờ hững như mọi khi. Nhưng cho đến khi thấy cô cũng có mặt ở đó thì muôn phần bất ngờ, ánh mắt kinh ngạc không thôi.

" Cô... sao lại ở đây!"

" Sao tôi không thể ở đây" Tạ Yên Ninh nhìn cô ta bình thản đáp.

"Cô. Không phải cô là bị..." Nói đến đây cô ta nhanh bụm miệng lại như xém lỡ mất lời gì đó. Khuôn mặt xanh mét, vẻ sợ hãi dần hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ta lo lắng nhìn mọi người xung quanh một cách hoản loạn: Mọi người, biết cả rồi sao!

Ba mẹ Trịnh mặt lạnh nhìn cô ta, ngay cả Trịnh Khương Nghị luôn lạnh nhạt nay cũng trầm mặt đến dữ tợn. cô ta nhìn những ánh mắt ấy mà lòng sợ hãi, chân lùi ra sau vài bước như muốn ngã khụy. Bà Hiểu Hoa bổng đứng dậy tát vào mặt cô ta một cái rõ đau đến nỗi khuôn mặt xoay ra sau hiện lên dấu ngón tay đỏ ửng.

Cô ta không tin được mà trợn to mắt kinh ngạc nhìn bà Hiểu Hoa, một tay ôm má đào.

" Tôi đúng là ngu ngốc mới xem người độc ác như cô là cháu, tại sao em tôi lại có thể sinh ra một người có dã tâm như cô chứ. Tiểu Ninh nó đã làm gì cô mà cô đối xử với nó như vậy, nhà chúng tôi cũng đâu có bạc đãi cô thứ gì đâu tại sao cô lại độc ác đến thế, ngay cả tôi cô cũng muốn lừa dối. Cô rõ ràng không xem tôi là dì của cô"

"Dì...cháu không..." Lục Vi Doanh lấp bấp nói không nên lời, nước mắt rơi xuống.

Tạ Yên Ninh nhăn mày nhìn Lục Vi Doanh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trịnh Khương Nghị cũng khó chịu nhìn, môi hơi mím lại.

"Tôi sẽ nói việc này cho em tôi, để cho gia đình họ tự giải quyết cô như thế nào. Còn riêng tôi, tôi không bao giờ muốn thấy cô xuất hiện ở đây một lần nào nữa. Đi đi, và đừng bao giờ quay lại" Bà Hiểu Hoa vừa rơi lệ vừa như hét lớn lên, tay chỉ ra phía cửa lớn, ông Trịnh Khắc lo lắng đi đến đỡ bà ngồi xuống. Sức khoẻ của bà không tốt có thể phát bệnh lại bất cứ lúc nào, nếu quá kích động thì sẽ không hay.

Mội chuyện diễn ra một cách nhợt nhạt. Buồn, chỉ một chữ buồn mới có thể diễn tả được khung cảnh bây giờ.

Lúc đó, cô như thấy được sự thương tâm trong mắt ba, sự yếu đuối trong cơn đau của mẹ và sự lo lắng trong tâm của anh ấy. Lục Vi Doanh, cô ta thật ra cũng không phải hết thuốc chữa. Chỉ là quá yêu mới khiến cho con người cô ta thay đổi, điên dại không còn là chính mình. Cô ta kiêu căng vì bản tính, độc ác vì tình, yếu đuối cũng vì nhận ra sự hối hận. Đến khi nhận ra chính mình đã đi quá xa rồi thì cũng thành muộn màng, vì một ngừơi mà làm mất đi nhiều ngừơi. Có đáng hay chăng? Trải qua một nỗi buồn ta như mới có thể ngộ ra một kinh nghiệm sống cho bản thân. Đó là đừng quá đặt cả tâm mình vào một điều gì đó, nếu như trao trọn vẹn thì khi lỡ lầm mất đi sẽ đau biết mấy.

Từ khi bị đuổi đi trong đau thương thì cô không còn thấy Lục Vi Doanh nữa, nghe đâu cô ta đã trở về nước, bắt đầu lại cuộc đời của mình, cũng ít nói hơn. Cô không biết cảm nhận cuối cùng khi Lục Vi Doanh lần cuối nhìn Trịnh Khương Nghị lúc rời đi, nhưng thoáng đâu cô cũng nhận ra đựơc sự đau đớn trong mắt của cô ta. Sự tan vỡ trong tình yêu suốt 10 năm nuôi dưỡng, giữ trọn cho một người. Nó đau hơn cả sự chết đi, hơn cả việc tự mình gϊếŧ chính mình.

Cô lúc đó bất chợt nhìn sang anh. Nghĩ...Lỡ như, chỉ lỡ như thôi. Lỡ như có một ngày anh và em hai ta cũng trong hoàn cảnh đó. Anh sẽ nói gì với em, lời chia tay hay là sự im lặng đau buồn giống như Lục Vi Doanh?

Kết thúc đi sự xuất hiện của Lục Vi Doanh là một điều trôi qua một cách âm thầm, nhanh, lại không quá vô vị. Giống như trong nguyên tác vậy, đến rồi lại đi không quá nỗi trội gì. Đôi khi ta cũng nên học cách tha thứ để bản thân nhẹ lòng hơn, tranh chấp, trả thù chỉ khiến ta thêm mệt mỏi. Cô thật sự không thể vi phạm bản tính của mình, sau bao chuyện Lục Vi Doanh gây ra cho đến khi nhìn cô ta rời đi. Tâm cô chỉ hiện một chữ lạnh, không còn muốn bận tâm đến nữa. Dù sao cũng phải cảm ơn cô ta vì đã giúp cho cô tôi luyện lại bản thân yếu đuối của mình.

...

Lại một tháng yên bình trôi qua, đông dần đi. Những lớp tuyết đã tan gần hết, đường xá bắt đầu trơn trợt hơn. Vì vậy người người ra đường luôn cẩn thận vào những ngày này.

Bước chân nhẹ nhàng đi trên con đường ẩm ướt, gió lạnh còn sót lại đâu đây thoáng qua khiến cho lòng cô khẽ run. Những chiếc lá bắt đầu mọc trở lại, vẻ sơ xác khi còn của mùa đông đã đi mất thay vào đó là sự đẹp đẽ nảy mầm. Tâm chợt nhớ đến một người, bao ngày qua cô như không cảm thấy đựơc động tĩnh gì từ phía Lưu Y Nhan. Cô ta gần như mất tính hẵn trước mặt cô, cô chỉ biết được một điều rằng cô ta vẫn đi làm điều đặn nhưng lại như ẩn thân mình đi, không lơ là như trước kia.

Nhưng bây giờ cô nào mấy bận tâm nữa, yêu sẽ khiến cho con người ta thay đổi. Cô cũng vậy, thay đổi một cách rõ rệt.

Cô trở về nhà sau ngày làm việc mệt nhọc, vừa vào đến nhà đã nghe được một cuộc điện thoại từ mẹ Trịnh.

" Alo con nghe thưa mẹ"

"Vâng, khi nào Nghị đi làm về con và anh ấy sẽ về ngay. Tạm Biệt mẹ"

Cô hơi thở nhẹ ra, tâm trạng không được tốt cho mấy.

"Cạch"

Tiếng mở cửa, cô biết là anh đã về. Đi đến giúp anh cầm tài liệu, Anh nói một tiếng cảm ơn rồi tháo giầy đi vào trong. Một tháng nay vẫn vậy, chỉ có bầu không khí là khác hẵn. Không còn sự lạnh nhạt của ban đầu, không còn cái không khí ảm đạm đến buốt lạnh, không còn sự lơ đi và không còn sự im lặng khi về đêm. Thay đổi, mọi thứ như thay đổi một cách nhanh chống mà ngay cả cô cũng không nhận ra được.

Đã một năm rồi đi, một năm qua mọi thứ đổi khác. Cuộc sống cũng không còn tĩnh lặng như trước, bản thân cũng không còn là Tô Nhiễm của trước kia. Bất chợt nhìn xung quanh căn nhà, nghĩ lại cái cảm giác ban đầu khi thức dậy đi xung quanh nhìn ngắm. Ánh mắt lúc đó sao thật trong sáng lẫn yếu đuối, còn bây giờ chỉ là một đôi mắt ảm đạm bình thản.

Môi chợt mỉm cười nhẹ, mọi thứ đã khác xưa quá nhiều rồi.

Anh cầm cốc nước cô đưa cho uống một ngụm rồi ngưng lại, nhìn cô có gì đó khác lạ. " Em sao thế?"

Tạ Yên Ninh nhìn anh " Không có gì, mẹ mới gọi cho em bảo hai ta về bên đó một chuyến nói có việc muốn bàn"

Trịnh Khương Nghị khơi khự người lại, cô thấy biểu cảm của anh thì cười " Anh yên tâm, em nghĩ không có chuyện gì to tát đâu. Lúc gọi điện mẹ rất bình thản, chắc hẵn không có việc gì quan trọng lắm đâu"

Anh nghe cô nói thế thì gật đầu, nói cô đi chuẩn bị anh tắm xong thay đồ rồi sẽ trở về. Cô gật đầu đi vào phòng chuẩn bị.

Buổi chiều trở về biệt thự lớn, không khí buổi chiều chan hoà mát mẻ. Gió lớn ngoài biển thổi vào làm hàng cây xào xạc rung chuyển theo, cô cùng anh đi vào nhà. Ba mẹ đang ngồi trên ghế thấy anh cùng cô về cũng không bất ngờ gì, chỉ bảo ngồi xuống rồi rót cho hai người tách trà nóng uống ấm bụng.

Ba Trịnh không vòng vo đi thẳng vào vấn đề " Ta gọi hai đứa về đây cũng không có chuyện gì quan trọng, đây hai đứa cầm lấy" Nói rồi đưa hai tấm vé máy bay để lên bàn. Tạ Yên Ninh cầm lấy nhìn nó một cách khó hiểu.

Mẹ Trịnh tiếp lời " Dạo này bao chuyện không hay sảy ra, ba và mẹ không thể giúp gì hơn chỉ có thể làm đến đây. Pháp là một nơi rất tuyệt, hai con sẽ thích. Mẹ nghĩ những ngày qua chắc hẵn hai đứa đã rất mệt mỏi rồi, đi du lịch sẽ khiến cho tâm hồn thoải mái hơn. Đây là vé mà mẹ đã đặt, ngôi nhà bên Pháp của mẹ rất tốt, nghỉ ngơi ở đó sẽ rất lí tưởng"

Anh và cô không hẹn cùng nhìn nhau, cô có hơi băn khoăn.

Ba mẹ nhìn thấy hai người nhìn nhau do dự cũng không ép buộc " Hai con không muốn cũng không sao, chỉ là mẹ nghỉ đi du lịch sẽ làm cho hai con khoay khoả hơn chút sau nhiều ngày bận rộn, dù sao Tiểu Ninh con cũng vừa mới xuất viện đi nghỉ dưỡng thân thể sẽ tốt hơn"

Tạ Yên Ninh nhìn anh xong quay sang nhìn mẹ hơi áy náy "Thú thật chuyện này có hơi đột ngột, chúng con hiện tại vẫn chưa thu xếp ổn thỏa công việc của mình. Nếu được xin ba mẹ cho chúng con 2 ngày để suy nghĩ, được thì chúng con sẽ báo lại ngay" Cô uyển chuyển đối đáp, không mặn cũng không nhạt.

Hôm sau trở về, cô suy nghĩ mãi về chuyến đi kia. Đi du lịch cùng anh... chỉ anh và cô, có nên hay không.

Cô và anh đêm đó bàn bạc cùng nhau, dù gì cũng là lòng tốt của ba mẹ không nhận cũng thật ngại đành phải đồng ý. Cô xin nghĩ một tuần ở quán, dì Mai tốt bụng đồng ý, lý do không thể chối bỏ vẫn là nói ra sự thật rằng cô phải đi nghỉ dưỡng cùng chồng. Tuy nói ra có hơi xấu hổ nhưng biết làm sao được, đành phải nói thôi.

Trịnh Khương Nghị cũng đã thu xếp xong công việc của mình, ba ngày sau máy bay cất cách đưa cả hai sang Pháp sứ sở tuyệt đẹp. Cô ngồi trên ghế nhìn khung cảnh bên ngoài, những áng mây trắng toát bồng bềnh. Lòng cô xao xuyến theo, thật yên bình. Nếu chuyến đi này là sự khởi đầu cho một câu chuyện, thì cô không ngại chấp nhận giang tay chào đón.
« Chương TrướcChương Tiếp »