Chương 3: Bảo mẫu xảy ra chuyện

Nhìn mình trong gương, Thư Viện không thể phủ nhận làn da của thân thể trông rất đẹp.

Nếu ở thời đại của cô, chỉ cần gương mặt này muốn nổi tiếng trong giới nghệ sĩ căn bản chỉ mất thời gian một bữa ăn sáng, nếu bản thân cô có một chút tài năng vậy lấy được giải thưởng đơn giản giống như ăn cơm.

Đáng tiếc cô sinh ra vào thời đại này, nếu không phải có một gia thế tốt, sẽ bị những người phụ nữ coi là hồ ly tinh, bị những người đàn ông dụng tâm kính đạo lợi dụng.

Đây có lẽ là lý do tại sao ông nội của nguyên thân chọn người đàn ông này sau bao nhiêu nhân tuyển khác.

Tuy người đàn ông này tuổi tác hơi lớn một chút nhưng muốn bảo vệ nguyên thân cả đời vô lo là tuyệt đối không có vấn đề gì.

Cho dù cha anh có một chút phiền toái nhưng người đàn ông này hoàn toàn có thể giải quyết, không liên quan gì đến nguyên thân.

Đáng tiếc chính là nguyên thân không nghĩ ra, cho nên cô mới được lợi.

Đương nhiên cô và nguyên thân kém nhau 30 tuổi, kinh nghiệm sống của hai người là khác nhau, cho nên rất nhiều chuyện trong mắt nguyên thân là chuyện lớn nhưng trong mắt cô chỉ là chuyện nhỏ, điều này cũng là đương nhiên, rốt cuộc cô đã ở trong hồng trần thế tục lăn lộn một vòng, thấy nhiều yêu ma quỷ quái, cũng nghe nhiều vui buồn tan hợp.

Xem nhiều, nghe nhiều, tâm cũng cứng theo, đã sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt.

Phụ nữ mà, sống đến hơn 40 tuổi lại không con không chồng, bạn sẽ không có ai để yêu ngoại trừ bản thân mình.

Đương nhiên, bây giờ cô rất yêu bản thân, cũng yêu thêm con gái nữa, còn người chồng tiện nghi kia kia, phải xem biểu hiện của anh thế nào.

Sau hơn một năm trao đổi thư từ, nói thật, cô khá vừa ý người chồng này.

Tuy rằng tuổi lớn một chút, nhưng biết yêu thương người, trong lòng cũng có mẹ con cô.

Tất nhiên, cô cũng đã làm rất nhiều việc trong một năm nay.

Lòng người đều làm bằng thịt, muốn có được thực tình của người khác, đương nhiên phải dùng thực tình của mình đổi lấy mới được.

Mặc dù lúc này người chồng tiện nghi của cô không có cách nào có thể đến đón mẹ con cô, nhưng ít ra anh cũng phái người tới, nghe nói anh bao nguyên một toa xe lửa đón mẹ con cô về thủ đô, cho nên mấy ngày nay bọn họ đều vội vàng đóng gói hành lý.

Có vài món đồ nội thất, cô đã tự mình thiết kế chúng và thuê thợ thủ công làm chúng từ gỗ hoa lê. Cô luyến tiếc nếu ném chúng ở lại đây như thế này.

Sau đó cô tính xem của hồi môn của mình là bao nhiêu. Mặc kệ thời đại nào, tiền vẫn là thứ quan trọng nhất.

Tục ngữ nói rất đúng, tiền không phải vạn năng, nhưng là không có tiền là trăm triệu không thể.

Một năm nay cô có thể ăn ngon mặc đẹp, không chỉ vì chồng cô không keo kiệt với cô mà còn vì của hồi môn mà ông nội nguyên thân cho cũng đủ nhiều.

Ở thời đại này một cân thịt lợn 70 xu, một cân gạo 3 xu, một cân thịt gà 5 xu.

Mà ông nội nguyên thân chỉ tính tiền mặt đã cho 30.000 đồng tiền. Chỉ bằng vào số tiền này đã đủ cho nguyên thân sống giàu có cả đời, còn chưa kể đến những châu báu trang sức kia, phòng ở, cửa hàng mặt tiền cùng đất đai.

Những thứ đó để chờ đến thủ đô sẽ quyết định xử lý như thế nào, vấn đề hiện tại là cô muốn mang theo bao nhiêu người về thủ đô.

Theo những người mà người chồng tiện nghi của cô phái tới nói, về sau bọn họ sẽ sống ở một nơi gọi là trang viên Lan viên, bên trong đó ngoại trừ người chồng tiện nghi và thủ hạ của anh, còn có một người quản gia và vài cô hầu gái, nếu ở chỗ này cô có người hữu dụng dùng quen tay đương nhiên cũng có thể mang về.

Còn yêu cầu gì nữa, sau khi trở lại thủ đô có thể tìm thêm người cũng được.

Sau khi nghe những lời này, Thư Viện quyết định đem những người hầu hạ cô cùng con gái đều mang về.

Tất nhiên chỉ có vài người, một là bảo mẫu của con gái một nữ đầu bếp, còn một bà dì, còn những người khác đều là bảo tiêu của người chồng tiện nghi phải tới.

Nhưng ít nhất những người này đều là những người cô đã gắn bó một năm nay, so với những người chồng cử đến, cô chắc chắn tin tưởng họ hơn. Kế hoạch không thể theo kịp biến hoá.

Cuộc sống chắc chắn có những điều bất ngờ.

Sống đến hơn bốn mươi tuổi, cả đời cô gặp quá nhiều biến hóa và ngoài ý muốn, cô cũng lười đếm.

Cho nên mới vừa lên xe lửa không được hai ngày, bảo mẫu của con gái liền ngã bệnh, điều này Thư Viện cũng không cảm thấy bất ngờ.

Cô cũng nhìn ra được bảo mẫu của con gái bị bệnh không phải vì không quen với khí hậu.

Ở trên xe lửa có gì mà không quen với khí hậu, chỉ là cô ấy không may mắn ăn nhầm thứ gì đó mà thôi.

Vì vậy nửa đường bảo mẫu xuống khỏi xe lửa, đương nhiên bảo mẫu cũng không có khả năng đi theo bọn họ đến thủ đô.