Chương 8: Người Cố gia coi trọng cho vị trí con dâu cả

Nếu vợ của Cố Chấn Viễn có quan hệ với Cố gia, như vậy một năm hai năm thổi gió bên gối, Cố Chấn Viễn dù có oán Cố gia lớn thế nào cũng có thể hóa giải.

Mà Phó Minh Lan là người Cố gia coi trọng cho vị trí con dâu cả này.

Đáng tiếc bàn tính này của Cố gia thất bại, ai bảo Cố gia không hiểu rõ Cố Chấn Viễn.

Cố Chấn Viễn thà rằng cưới cô cũng không muốn cùng Cố gia có bất luận quan hệ gì.

Nhưng cha của Phó Minh Lan có chút quan hệ với Cố Chấn Viễn, Phó Minh Lan không có cách nào lấy được công việc ở bên cạnh Cố Chấn Viễn, cho nên mới đi đường vòng tới bên cạnh cô, muốn gần quan được ban lộc.

Nhưng cô không phải người ngu ngốc, sao cô có thể để một người như vậy ở bên cạnh mình.

Hơn nữa cô hiểu Cố Chấn Viễn, tuy rằng anh thoạt nhìn có vẻ cởi mở, nhưng đó là đối người ngoài, đối vợ của mình, anh sẽ không thích cô nhúng tay vào công việc của anh, càng không cần cô làm phu nhân ngoại giao giao tiếp với vợ của đồng liêu.

Dưới tình huống như vậy, cô chỉ cần chăm sóc tốt bản thân và con gái là được.

Còn mưa gió bên ngoài, người chồng như Cố Chấn Viễn tự nhiên sẽ che chắn.

Cũng vì hiểu rõ điểm này, Thư Viện mới có thể không chút do dự cự tuyệt Phó Minh Lan.

Mà Cố Chấn Viễn có lẽ cũng hiểu suy nghĩ của cô, cho nên không đến hai ngày trợ lý sinh hoạt mà cô yêu cầu đã tới.

Giang tẩu năm nay 30 tuổi, là mẹ của hai đứa nhỏ.

Mà cô ấy có một thân phận khác là vợ của trợ lý Cố Chấn Viễn.

Trợ lý sinh hoạt này Thư Viện rất vừa lòng, bởi vì cô biết Cố Chấn Viễn bận rộn với công việc sẽ không có thời gian chăm sóc hai mẹ con cô, cho nên bên cạnh cô gián tiếp có người của anh, như vậy cô có chuyện gì muốn nói cho Cố Chấn Viễn cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Thư Viện ngồi trước bàn trang điểm dùng sữa dưỡng thể chà lau thân thể, trên mặt bôi một tầng mặt nạ thật dày.

Tuổi trẻ chỉ có một lần, đương nhiên phải yêu chiều chính mình thật tốt.

Mà cô thực may mắn có thể nhiều thêm một lần, cô đương nhiên càng thêm yêu quý chính mình mới được, cô không thể ngu ngốc và thiếu hiểu biết như hồi đó được.

Thư Viện đương nhiên cũng có những phút giây bồng bột khi còn trẻ, cô còn nhớ rõ năm đó khi cô 18 tuổi, ngay khi biết mình được nhận vào đại học, cô đã nóng lòng rơi vào bể tình với anh hàng xóm thanh mai trúc mã, năm đó cô thật sự ngốc cho rằng bọn họ có thể yêu nhau suốt đời.

Nhưng không nghĩ tới mới nói được chuyện yêu đương hơn hai năm, sau khi mới vừa làm tất cả chuyện không nên làm, tình nhân muốn kết hôn, nhưng mà cô dâu lại không phải cô, biết đối tượng bạn trai muốn kết hôn là đồng sự của hắn, bọn họ hẹn hò sau lưng cô hơn một năm, thẳng đến nhà gái lớn bụng mới không thể không cưới, ngay lúc đó cô thực sự tức điên, chạy tới công ty bọn họ đại náo một trận, làm đôi cẩu nam nữ kia đồng thời mất việc, nhưng tình yêu hơn hai năm, hơn hai mươi năm giao tình cũng đi theo chấm hết.

Chỉ là lúc đó cô hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn tìm người phá tiệc cưới của họ trong ngày cưới. Mọi người đến dự đám cưới ngày hôm đó đều đói bụng trở về.

Khi đó cô giống như một dã thú bị thương, bản thân không vui cũng muốn làm đôi cẩu nam nữ kia phải khổ sở cùng cô, đúng là một nữ phụ ác độc điển hình.

Thẳng đến bạn tốt đánh một cái tát đánh tỉnh cô, cô mới buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho đôi đôi cẩu nam nữ kia, nhưng là từ đấy về sau cô cũng không còn tin tưởng tình yêu nữa, đặc biệt là sau đó cô biết đôi cẩu nam nữ kia ly hôn, nguyên nhân là bởi vì gã chồng nɠɵạı ŧìиɧ, mụ vợ không cam lòng đi bắt gian, ba người đánh nhau túi bụi, rồi bọn họ ly hôn, hơn nữa con của bọn họ không người nào nhận, cuối cùng chỉ có thể để lại cho ông nội nuôi nấng.

Cô thấy may mắn năm đó cô chia tay tên đàn ông kia, nếu không ly hôn sẽ là cô.

Sau này cô yêu đương N lần, cũng từng có cơ hội bước vào hôn nhân, về trước sau cô không có dũng khí.

Về sau, cô nghĩ sống một mình cũng không tệ, cô có tiền, sẵn sàng chi tiêu và càng sẵn lòng tận hưởng cuộc sống.

Tuy rằng không hiểu sao cô lại đi tới thế giới này, sinh hoạt vật chất của cô cũng chưa bao giờ thiếu thốn, cô càng thêm yêu chiều bản thân.

Sau khi bỏ ra nửa giờ làm công việc bảo dưỡng cơ bản, Thư Viện thay áo ngủ đẹp đẽ, chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái.

Thức khuya là kẻ thù của sắc đẹp.

Trước kia vì có vô số sinh hoạt ban đêm có thể chơi, cho nên cô sẽ không muốn ngủ sớm, dù cô muốn ngủ sớm cũng chịu không nổi dụ hoặc nơi phồn hoa a, mà hiện tại dù cô không nghĩ muốn ngủ sớm, cũng không có gì có thể chơi a.

Lúc trước cô sinh sống ở một thị trấn nhỏ, chỉ cần trời tối sầm, sẽ không có người đi lại ở trên đường, cho nên cô phải sống cuộc sống đi ngủ sớm và dậy sớm, cô đã quen với sinh hoạt đó.

Hiện tại buổi tối chị cần đến 9 giờ, Thư Viện liền bắt đầu ngáp, đôi mắt muốn nhắm lại.

Tuy rằng cô ngủ một buổi chiều, nhưng vẫn không thể giải tỏa hết mệt mỏi của cô, cho nên sau khi bảo dưỡng cơ sở xong cô gấp không chờ nổi lên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Chỉ là cô loáng thoáng nhớ ra hình như mình quên chuyện gì đó, nhưng dưới tình huống Chu Công gõ cửa hỏi thăm, trong đầu một mảnh mơ hồ cô không thể nghĩ ra được.

Nếu đã nghĩ không ra, Thư Viện cũng lười lãng phí sức lực suy nghĩ.

Sau khi nằm lên giường cô bắt đầu ngủ, cho đến khi cô mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người tới gần mình, cô cố sức mở mắt, mới chợt nhớ ra.

Mẹ kiếp, cô có một ông chồng tiện nghi, phòng ngủ không bao giờ là của một mình cô.

Đương nhiên giường cũng không phải.