Vợ Trước Chưa Quá Hạn

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đùng với tên gọi của truyện Vợ Trước Chưa Quá Hạn, một một câu chuyện tình xưa gắn kết lại thêm một lần nữa sau khi cô chẳng nói lời tạm biệt, đơn giản vỏn vẹ chỉ có tờ đơn ly hôn! Năm đó …
Xem Thêm

Ngải Hiểu Giai không khỏi có chút oán hận Đoạn Tuấn Hiền, anh biết rất rõ nhận nhiều hợp đồng thì công việc sẽ nhiều hơn tại sao lại không mời thêm người? Hiện tại làm cho hai tổ phòng kế hoạch vội chết rồi, quản lý còn đặc biệt coi chừng cô, liều mạng giao ba phương án cho cô, làm hại cô cho tới bây giờ, cũng còn không có ăn bữa ăn tối.

Đoạn Tuấn Hiền ở ngoài cửa thấy Ngải Hiểu Giai vẫn nhíu mày, có phải là cô vô cùng mất hứng cùng mệt mỏi không.

"Sao còn không tan việc?" Đoạn Tuấn Hiền đi vào nói.

Ngải Hiểu Giai có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Tuấn Hiền tại sao sẽ xuất hiện ở đây, chỉ là cái công ty này là của anh, lão bản muốn xuất hiện lúc nào đề có thể mà.

"Ừ." Cô nhàn nhạt trả lời một tiếng.

Vẻ mặt cùng giọng nói Ngải Hiểu Giai lạnh nhạt khiến Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy khó chịu, coi như bọn họ ly hôn, nhưng cũng có thể là bằng hữu đi!

"giờ tan việc đã sớm qua, cô có thể buông lỏng một chút." Đoạn Tuấn Hiền khuyên.

Trong nội tâm Ngải Hiểu Giai lại có chút phản kháng "Tôi cũng không phải là anh, có tiền mà có thể không cần làm việc."

Đoạn Tuấn Hiền cau mày, Ngải Hiểu Giai hiểu lầm anh là cái loại công tử chỉ biết phung phí sao?

"Công ty là nơi làm việc, điều này anh cũng biết, anh sẽ không lầm tưởng tôi ở cái công ty này, là bởi vì chơi thật vui mà thôi." Ngải Hiểu Giai biết anh không giống những người có tiền kia, anh là dựa vào thực lực của chính mình.

Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, mới vừa rồi cô cố ý muốn ép anh đi khỏi nơi này, nhưng Đoạn Tuấn Hiền không giống như cô tưởng tượng lại rất vui mừng.

"Biết, là tôi sai lầm rồi, nếu như tổng giám đốc không có chuyện gì, thì có thể rời đi không? Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành." Ngải Hiểu Giai hạ lệnh đuổi khách, ở công ty này mà dám đuổi Đoạn Tuấn Hiền đi, đại khái cũng chỉ có cô.

"Gần đây công ty có nhiều hợp đồng, trên tay cô có mấy cái?" Nhìn đống tài liệu dày trên mặt bàn, xem ra là phải làm thêm lâu rồi.

Nói đến đây Ngải Hiểu Giai liền tức giận "Anh biết rõ ràng phòng kế hoạch công ty không đủ nhân viên, anh cũng không cần nhận nhiều hợp đồng như vậy chứ, bằng không xin mời anh đi, hiện tại tôi cũng vội chết rồi."

"Công ty không nhận hợp đồng cũng sẽ chết, chẳng lẽ cô muốn công ty như trước khi bị thu mua sao? Hợp đồng nhiều, tiền thưởng của cô cũng cao không phải sao." Đoạn Tuấn Hiền nhìn tài liệu trên mặt bàn một chút, Ngải Hiểu Giai đã chỉnh lý xong một phần, từ mặt bàn, xem chẳng lẽ còn có một phần hoặc là hai phần chứ?

Ngải Hiểu Giai đối với Đoạn Tuấn Hiền như vậy, nhưng trong lòng vẫn vui mừng, bởi vì cô còn có quyến luyến đối với anh, nhưng cô biết loại quyến luyến này là không được, Đoạn Tuấn Hiền nên cùng cô như là người lạ mới đúng, mà không phải giống như bằng hữu nói chuyện phiếm.

Ngải Hiểu Giai rất lo lắng cô sẽ không khống chế được tình cảm của mình, cô có tình cảm đối với Đoạn Tuấn Hiền không phải là giả, tùy thời cô cũng có thể yêu anh lần nữa.

"Nhìn cô oán trách, tôi nên giúp cô thôi." Đoạn Tuấn Hiền mang cái ghế ngồi vào bên cạnh Ngải Hiểu Giai, muốn giúp cô sửa sang lại.

"Không cần, anh lại không biết phương án mà tôi nghĩ." Ngải Hiểu Giai liền lấy tài liệu từ trước mặt anh đi.

Đoạn Tuấn Hiền vẫn không giải thích đoạt lại lần nữa "Cô cho rằng, tôi là tổng giám đốc không tốt sao? Tôi hiểu ý của cô, hơn nữa nếu theo ý tưởng của tôi, phương án của cô sẽ được thông qua tương đối dễ dàng, không cần sửa lại."

Ngải Hiểu Giai sững sờ, như vậy cũng đúng, nhưng Đoạn Tuấn Hiền tại sao lại nhiệt tình như vậy?

"Tại sao phải giúp tôi?" Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô, không phải lúc trước vẫn cón tức giận sao?

Đoạn Tuấn Hiền nở nụ cười "Bởi vì cô là người phụ nữ. . . . . Vợ trước!" Anh thiếu chút nữa thì nói câu giống trước kia, bọn họ còn ở chung một chỗ vẫn thường nói.

Ngải Hiểu Giai lúng túng cúi đầu xem tài liệu, phụ nữ? Nếu như bây giờ cô còn là phụ nữ của anh thì tốt.

Đoạn Tuấn Hiền sửa sang lại phần phương án thứ hai, mới phát hiện bộ phận phải thay đổi theo như Ngải Hiểu Giai nói.

Ngải Hiểu Giai vừa bắt đầu không phải quen, thế nhưng khi Đoạn Tuấn Hiền nói vấn đề mình thật sự sai, cô lại vùi đầu vào trong công việc rồi.

"Hiểu chưa?" Đoạn Tuấn Hiền ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Ngải Hiểu Giai cũng ngẩng đầu nhìn lên, nói với anh, lại phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, "Hiểu. . . . . ."

Giữa hai người lúc trước còn có chút khoảng cách, hiện tại biến thành như chính mình ở trong lòng anh, chóp mũi cùng chóp mũi cũng chỉ chênh lệch một cm, lòng của Ngải Hiểu Giai đột nhiên nhảy lên rất nhanh, hai người đối mắt nhìn nhau .

Đoạn Tuấn Hiền cũng nhìn cô, qua nhiều năm như vậy, dung mạo Ngải Hiểu Giai giống như chưa từng thay đổi, vẫn luôn hấp dẫn anh, để cho anh có cổ kích động.

Đoạn Tuấn Hiền khẽ nghiêng đầu lên trước muốn hôn cô, Ngải Hiểu Giai nhận thấy được động tác của anh, vội vàng thối lui sau đó đứng lên, tâm bắt đầu lộn xộn lung tung, động tác vừa rồi của Đoạn Tuấn Hiền không phải là muốn hôn cô đi, nhưng là tại sao?

Bị Ngải Hiểu Giai cự tuyệt Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng có chút không thể làm gì.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Đoạn Tuấn Hiền nói xin lỗi, dù sao bọn họ dưới trạng thái như vậy anh không nên có ý nghĩ như vậy.

Ngải Hiểu Giai cũng không nói cái gì, chỉ đi tới đống hồ sơ bên cạnh leo lên cái ghế muốn cầm tài liệu ở trên tủ trước mặt, Đoạn Tuấn Hiền có chút bận tâm, muốn qua giúp cô cầm, nhưng Ngải Hiểu Giai cũng đã đem cái rương kéo ra, hơn nữa bởi vì vấn đề sức nặng khiến Ngải Hiểu Giai có chút không chống đỡ được.

Mắt thấy cái rương sắp rơi xuống, Đoạn Tuấn Hiền kinh sợ liền vội vàng tiến lên, đem Ngải Hiểu Giai từ trên ghế ôm xuống, cái rương liền rơi xuống đất.

"Cô không sao chứ?" Đoạn Tuấn Hiền cũng không thèm nhìn tới cái rương trên đất, chỉ tra xét trên người của cô có bị thương hay không.

Ngải Hiểu Giai còn chưa hoàn hồn nhìn đống tài liệu trên sàn nhà, lần trước lúc cô tìm kiếm cái rương này rõ ràng không có nhiều đồ như vậy, hiện tại tại sao nhiều như vậy.

"Có muốn tôi kéo cô hay không?" Đoạn Tuấn Hiền đem cô bảo hộ thật chặt ở trong ngực, nóng nảy hỏi.

Ngải Hiểu Giai nhìn về phía Đoạn Tuấn Hiền, vẻ mặt anh khẩn trương làm cho cô có chút kinh ngạc, anh giống như rất hồi hộp, khẩn trương như vậy, để cho cô cảm thấy ấm lòng, giống như trở lại trước kia, cô luôn không chú ý đường xá, mình được anh khóa thật chặt vào trong ngực.

Ngải Hiểu Giai khẽ mỉm cười, đoạn thời gian yêu Đoạn Tuấn Hiền là ngày tháng tốt đẹp nhất.

Đoạn Tuấn Hiền thấy cô mỉm cười, thiếu chút nữa bị Ngải Hiểu Giai dọa cho phát sợ, anh đều khẩn trương như vậy, đang hỏi cô có sao không, cô cái gì cũng không nói mà chỉ cười?

"Có phải đυ.ng đến đầu hay không? Cô nói chuyện đi a!"

Ngải Hiểu Giai thu hồi nụ cười của mình, "Tôi không sao."

"Cô xác định sao? Cô hoạt động toàn thân một cái xem nào." Đoạn Tuấn Hiền không phải rất tin tưởng.

Cô không biết nên khóc hay cười "Anh đã ôm tôi xuống, tôi căn bản cũng không có đυ.ng vào."

"Vậy thì tốt, sau này chuyện như vậy cũng không cần làm, đống kia nặng hơn so với cô nhiều, cô muốn lấy tại sao không mở miệng để cho tôi giúp cô?" Đoạn Tuấn Hiền chỉ trích cô.

Cô mới vừa chính là cảm thấy lúng túng, sao có thể để cho anh giúp một tay, Ngải Hiểu Giai rời đi l*иg ngực Đoạn Tuấn Hiền, ngồi chồm hổm xuống sửa sang lại đồ đã bị văng ra ngoài từ trong rương "Không có chuyện gì."

"Sau này không cho phép một mình cô làm thêm giờ!" Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy sợ, nếu như mới vừa rồi anh không ở nơi này, nếu như cô không cẩn thận bị đυ.ng đến bị thương, thì không biết đến lúc nào mới có người Phát hiện.

Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, không cần như vậy đi?

"Mới vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."

Thêm Bình Luận