Chương 16: Ý Tưởng (3)

Thấy Mai Hồng Mai sắp khóc, Nam Tương tiến lên vỗ vỗ vai chị Mai nói: "Chị Mai, chị đừng buồn, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”

Mai Hồng Mai hít mũi, ổn định cảm xúc: "Nói ra chuyện này với em, trong lòng chị tốt hơn nhiều rồi, không nói nữa, chúng ta làm việc thôi.”

Mai Hồng Mai xoay người đi về phía quầy.

Nam Tương suy nghĩ một chút, rốt cuộc gọi thành tiếng: "Chị Mai.”

Mai Hồng Mai quay đầu lại nhìn Nam Tương.

Nam Tương kéo Bì Bì qua nói: "Bì Bì ngoan, đưa giày của con cho dì Mai xem nào.”

Bì Bì lập tức vươn chân nhỏ ra: "Dì Mai thăm.” Đôi giày mới này làm bé vui cả ngày hôm nay.

Nam Tương cười nói: “Xem, chứ không phải thăm.”

Bì Bì lặp lại lần nữa: "Dì Mai xem.”

Mai Hồng Mai nhìn đôi giày dưới chân Bì Bì, đế bọt biển, bên trên có thêm một mảnh vải, thân giày là các mảnh vải đan xen nhau, toàn bộ đôi giày thoạt nhìn vừa mát mẻ vừa thoải mái, cô nhịn không được nói: "Thật đẹp mắt.”

Nam Tương hỏi: "Chị Mai, nếu là khách nhân chị có muốn mua đôi giày này cho con mình không?”

Mai Hồng Mai trả lời: "Chị biết làm giày mà.”

Nam Tương hỏi lại: "Nếu chị không biết làm thì sao?”

"Chị sẽ mua."

"Chị sẽ mua, vậy những người khách khác nhất định cũng đồng ý mua."

"Ý em là sao?"

"Chị Mai, chị nói cửa hàng may vá Hồng Mai kiếm rất ít tiền, nhưng khách của chị rất nhiều, nếu có thể sử dụng lợi thế này tốt, nhất định sẽ kiếm được không ít." Nam Tương nói.



Mai Hồng Mai khó hiểu hỏi: "Làm thế nào mới tận dụng lợi thế này?”

Nam Tương cười nói: "Mở rộng phạm vi kinh doanh, bán giày dép và quần áo.”

"Không được, huyện thành đã có mấy cửa hàng may mặc rồi, tất cả đều có bán quần áo và giày dép, cửa hàng của chúng ta cũng có bán giày và quần áo." Mai Hồng Mai chỉ vào quần áo đang treo trong cửa hàng.

"Nhưng chị không có bán quần áo và giày trẻ em nha." Nam Tương nói.

Mai Hồng Mai nghe thấy liền sửng sốt.

Quần áo trẻ em?

Giày trẻ em?

Mai Hồng Mai hỏi: "Ý em là bán quần áo và giày dép của trẻ em?”

Nam Tương gật đầu: "Đúng vậy.”

Mai Hồng Mai lắc đầu nói: "Không được.”

"Tại sao?"

"Không bán được, trước đây cửa hàng may mặc ở huyện thành chúng ta đều làm quần áo và giày dép trẻ em, kết quả không có ai mua, hai đôi giày trẻ em này của chị cũng là trùng hợp mới bán đi được." Mai Hồng Mai nói thẳng.

Nam Tương nắm lấy điểm mấu chốt hỏi: "Trước đây là bao lâu?"

Mai Hồng Mai suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai năm trước đi.”

"Bây giờ không giống hai năm trước."

"Chỗ nào không giống?"

"Chị Mai, chị không phát hiện sao?"

"Phát hiện cái gì?"



Nam Tương cô đã xem hết toàn bộ quyển 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 80》.

Mặc dù tiền tố của tên sách là "thập niên 80", nhưng cả quyển sách lại đề cập đến thập niên 80, thập niên 90, còn có thập niên 20, cô biết rằng xã hội đang phát triển nhanh chóng và sau này sẽ ngày càng trở nên tốt hơn.

Chị suy nghĩ một chút, dùng phương thức dễ hiểu nhất giải thích cho Mai Hồng Mai, nói: "Chị Mai, từ khi chính sách kinh tế cải cách mở cửa được thực hiện đến nay, đất nước phát triển càng ngày càng nhanh, huyện Nam Hóa chúng ta cũng vậy, từ ăn đủ no mặc không đủ ấm, đến bây giờ trong tay có của ăn của để, gần như là thay đổi hoàn toàn, thử nghĩ xem, cửa hàng này của chị nếu mở hai năm trước hoặc năm năm trước, sẽ có nhiều người đến thăm như vậy sao?”

Vẻ mặt Mai Hồng Mai sau khi nghe xong liền chấn động.

Phải rồi.

Cửa hàng may vá Hồng Mai của cô chỉ mới bắt đầu làm ăn phát đạt hai năm nay, chồng cô hai năm nay tuy rằng thân thể không tốt, nhưng cô cũng cảm giác được cuộc sống của mọi người đang tốt hơn từng ngày.

Một số người chẳng những sẵn sàng đến chỗ cô sửa quần áo may quần áo, mà còn sẵn sàng mua quần áo, cô không thể bởi vì hai năm trước kinh doanh quần áo và giày dép trẻ em thất bại, mà cảm thấy bây giờ cũng không thể bán quần áo và giày dép trẻ em.

Nhưng cô vẫn hơi lo lắng nói: "Làm quần áo trẻ em và giày dép thực sự có thể bán được?”

"Chúng ta thử xem, dù sao thử một lần cũng không bị thiệt thòi gì, hơn nữa hiện tại là mùa hè, quần áo trẻ em cũng không đắt, lỡ như bán không được, chúng ta lại cắt quần áo ra làm cái khác." Nam Tương nói.

"Em nói cũng đúng, nhưng chúng ta thử như thế nào?"

"Để cho hai đứa nhỏ nhà em thử." Nam Tương cười nói.

Mai Hồng Mai kinh ngạc nhìn Bì Bì Đường Đường.

Bì Bì Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khó hiểu nhìn mẹ, rồi lại nhìn dì Mai.

Nam Tương gật đầu nói: "Em chuẩn bị làm hai bộ quần áo và giày trẻ em tương đối đẹp mắt, cho Bì Bì Đường Đường mặc, sau đó đẩy mạnh tiêu thụ bán cho khách hàng.”

"Liệu có được không?"

"Thử xem sao, lỡ như kiếm được tiền thì sao?"

Mai Hồng Mai suy nghĩ một chút, cũng đúng, dù sao hiện tại cô không có thu nhập dư thừa, mỗi ngày bận rộn sửa quần áo làm quần áo, tiền thu được chỉ có phí thủ công, không bằng thử mở rộng nghiệp vụ khác xem sao.