Chương 42: Giày Xăng Đan Vải (1)

Nam Tương cầm váy hoa nhìn nhìn, mới ngồi vào trước máy may, mở váy ra, nhìn hướng đi của đường may, sau đó dưới ánh mắt đau thịt của vị khách nữ, to... gan tháo luôn bên kia ra, tiếp theo cầm một mảnh vải hoa cùng màu làm trung gian, vuốt thẳng đặt dưới mũi kim của máy may, nhanh chóng đi một đường, chỉ qua lại hai lần, một bên thắt lưng đã khâu tốt.

Cũng dùng phương pháp tương tự sửa phía bên kia.

Trong nháy mắt váy hoa đã sửa xong, bên trong không hề có cảm giác bất hòa.

Vị khách nữ kinh hỉ lật xem.

Nam Tương nói: "Chúng tôi có phòng thử đồ ở bên này, cô có thể thử xem eo có bị chặt không? Nếu chặt quá, tôi sẽ sửa lại lần nữa cho cô.”

Vị khách nữ lập tức gật đầu.

Vào phòng thử đồ, vị khách nữ nhanh chóng thay váy hoa, cô thật sự rất thích chiếc váy hoa này, cho nên dù eo bị hơi chặt, cô vẫn mua, sau khi mặc vào, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá, cho nên lúc bình thường mặc, cũng hăng hái hơn.

Nhưng trải qua Nam Tương sửa đổi, chẳng những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chiếc váy, ngược lại mặc càng thoải mái, Nam Tương quá trâu bò.

"Thế nào?" Thấy vị khách nữ đi ra, Nam Tương hỏi.

"Vừa vặn." Vị khách nữ vui vẻ nói.

"Vậy là tốt rồi, cô mặc chiếc váy này rất đẹp."

"Cám ơn."

"Nếu phối cùng một đôi giày phù hợp, sẽ càng đẹp hơn."

"Chỗ cô có giày phù hợp?"

"Có chứ." Nam Tương lập tức nói.

"Ở đâu?"

"Đây." Nam Tương cho vị khách nữ xem bản nháp mình vừa vẽ.

Vị khách nữ biểu tình hơi run rẩy, hỏi: "Cái gì đây?”



"Đây là giày xăng đan kiểu nữ trong cửa hàng chúng tôi."

"Giày xăng đan kiểu nữ?"

Vị khách nữ cảm thấy kỳ quái, cúi đầu có lệ nhìn thoáng qua trên giấy, sau khi nhìn thấy không khỏi mở to hai mắt.

Cô có mắt nhìn và năng lực thưởng thức nhất định, bằng không cô cũng sẽ không mua chiếc váy hoa đang mặc trên người, cô liếc mắt đã nhìn ra kiểu dáng giày Nam Tương vẽ trông rất đẹp, đế giày phẳng đơn giản, từ dây giày với tỷ lệ thích hợp đan xen thành một đôi giày xăng đan, nhìn qua đơn giản lại có phong cách.

Nam Tương ở bên cạnh nói: "Đây là hình thức, tôi vừa nhìn sơ qua, trong cửa hàng có vải tương tự với quần áo của cô, dùng chúng làm giày xăng đan, sẽ rất phù hợp với bộ quần áo trên người cô, nhìn qua phi thường tươi mát tự nhiên.”

"Đúng vậy, rất tươi mát." Vị khách nữ nhìn trúng đôi giày hỏi: "Bây giờ có đôi giày như thế này không?”

Nam Tương lắc đầu: "Chưa có.”

"Đang trong quá trình gia công." Không sai đâu, hai bảo bảo nhà cô và Uông thị đang gia công ở sân sau.

Vị khách nữ hỏi: "Khi nào mới có thể thấy đôi giày?”

"Ngày mai."

"Vậy ngày mai tôi đến xem."

"Có thể."

"Đúng rồi, bao nhiêu tiền một đôi?"

"Một đồng hai mao một đôi, ngày mai tôi sẽ làm riêng một đôi giày phối cho cô."

"Thật sao?" Vị khách nữ thập phần kinh hỉ, ở thời đại cung lớn cầu này, cô vốn quen khuôn mặt lạnh lùng của nhân viên bán hàng ở xí nghiệp quốc doanh, bỗng nhiên nhìn thấy Nam Tương nhiệt tình lễ phép như vậy, thật sự cảm thấy vừa mới lạ vừa thích thú.

Nam Tương gật đầu: "Thật đấy.”

"Cô mang giày số bao nhiêu?"

"Số 37."



"Được, tôi sẽ làm số 37."

Vị khách nữ khẳng định: "Ngày mai tôi nhất định sẽ đến, tôi trả tiền may đồ của cô hôm nay trước, tám xu phải không?”

"Bốn xu tiền."

"Không phải sửa hai bên sao?"

"Một bên... khác là tôi muốn sửa.”

"Sửa rất tốt." Vị khách nữ cho tám xu Nam Tương nói: "Ngày mai tôi lại đến.”

"Được."

Vị khách nữ rời đi.

Uông thị thu hồi tầm mắt, trong lòng càng thêm bội phục Nam Tương, bà cúi đầu nhìn vải trên mặt đất, trong lòng nghĩ "Không phải Nam Tương sẽ thật sự kiếm tiền bằng những mảnh vải lẻ này chứ ", bà thật sự hy vọng Nam Tương kiếm được tiền.

Lúc này càng thêm nghiêm túc nhặt vải, phân loại càng chi tiết hơn.

Phía Nam Tương tiếp tục bận rộn, lại có khách đến hỏi tình huống trong cửa hàng may vá Hồng Mai, cô liền dựa theo lời vừa rồi trả lời.

Các vị khách đều chấp nhận tốt, không hề có chút nghi ngờ nào.

Cũng vì mùa hè quả thật đến, kỳ thật mùa hè đã sớm đến, chẳng qua hai ngày nay nhiệt độ đặc biệt cao, đến chạng vạng, thời tiết mới thoáng mát mẻ hơn, Uông thị cùng Bì Bì Đường Đường đã sớm sửa sang xong mảnh vải.

Nam Tương chọn một ít vải và đế giày bọt biển bỏ vào túi vải, sau đó nói với Uông thị: "Dì ơi, dì cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ——"

"Ngày mai dì tiếp tục tới." Uông thị giống như sợ Nam Tương từ chối, nói chắc chắn mà trách móc.

Nam Tương không thể làm gì khác đành gật đầu: "Được.”

Uông thị cười nói: "Vậy dì về nhà.”

Nói lời tạm biệt với Uông thị, Nam Tương khóa cửa tiệm, đẩy Bì Bì Đường Đường về nhà, nóng đến chảy một thân mồ hôi.