Chương 46: Bất Ngờ (2)

Đường Đường gật gật đầu, ngồi xuống trước mặt Nam Tương, giọng sữa gọi to: "Mẹ ơi.”

Nam Tương vừa bôi nước hoa cho Bì Bì vừa đáp: "Ơi!”

"Mẹ ơi."

"Ơi!

"Mẹ ơi."

Nam Tương quay đầu nhìn Đường Đường, cười hỏi: "Tiểu bảo bối, làm gì nha?" Nhất định phải nhìn tiểu bảo bối, tiểu bảo bối mới chịu nói chuyện.

Quả nhiên, lúc này Đường Đường mới dùng ngón tay nhỏ chỉ: "Ba mua nước nước.”

Nam Tương gật đầu: "Đúng vậy, là ba mua nước hoa cho Bì Bì Đường Đường.”

Đường Đường nói: "Ba tốt.”

Nam Tương bôi nước hoa cho Bì Bì, sau đó bôi cho Đường Đường: "Đúng vậy, ba tốt.”

Bì Bì lớn tiếng nói, "Mẹ tốt nhất!”

Nam Tương vừa nghe liền vui vẻ, dịu dàng nhìn Bì Bì hỏi: "Thật sao?”

Bì Bì gật đầu thật mạnh: "Thiệt!”

Nam Tương vui vẻ cười nói: "Vậy con có yêu mẹ không?”

Từ khi Nam Tương thức tỉnh, cô chưa bao giờ che giấu... tình cảm của bản thân trước mặt Bì Bì Đường Đường, vừa mở miệng là "các bảo bảo", "bảo bối", "hai đứa rất tuyệt vời nha", "các bảo bảo thật hiểu chuyện", "mẹ yêu các con", "mẹ rất yêu hai đứa" các loại.

Ngay cả Bì Bì Đường Đường cũng bắt đầu bày tỏ tình cảm của mình, như tại thời điểm này Bì Bì nói: "Iu!”

Đường Đường nói theo: "Đường Đường cũng iu mẹ.”

"Lặp lại thêm lần nữa." Nam Tương nói.



Bì Bì Đường Đường tiếp tục: "Iu mẹ.”

Nam Tương vui vẻ cười, vừa lúc cũng bôi nước hoa cho Bì Bì Đường Đường xong, sau khi đậy nắp chai, đặt sang một bên, ôm Bì Bì Đường Đường nằm xuống nói: "Mẹ siêu siêu yêu các con!”

Bì Bì Đường Đường vui vẻ cười hì hì.

Nam Tương mặt đối với khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm mềm mại của Bì Bì Đường Đường, nói: "Mấy ngày nay, mẹ đặc biệt bận rộn, không có thời gian ở bên các con, các con đừng trách mẹ.”

"Không trách." Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói.

"Cám ơn các bảo bảo, mấy ngày nay, trong nhà dì Mai các con xảy ra chút chuyện, tạm thời không thể tới đây, cho nên mẹ tương đối bận rộn, chờ bận rộn xong khoảng thời gian này, mẹ sẽ chơi cùng các con." Nam Tương dịu dàng nói chuyện với Bì Bì Đường Đường.

Trẻ con có thể nghe không hiểu một số từ của người lớn, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn, Bì Bì nói: "Mẹ bận rộn, mẹ kiếm tiền.”

Đường Đường nói: "Kiếm tiền ăn mì mì.”

Bì Bì nói, "Còn có thịt thịt.”

Nam Tương cười tiếp lời: "Đúng vậy, kiếm được tiền, là có thể ăn mì mì ăn thịt thịt, còn có thể mặc quần áo mới.”

Bì Bì nói: "Còn được nghe hầu ca!”

Đường Đường nói: "Còn có nhị sư oanh!”

Nam Tương cười nói: "Còn sư phụ nữa.”

Bì Bì nói: "Sư hụ không được.”

Nam Tương hỏi: "Tại sao?”

Đường Đường giải thích: "Sư hụ bắt chạy, yêu quái!”

Nam Tương cười nói: "Sư phụ luôn bị yêu quái bắt chạy đi mất?”

Đường Đường mở to hai mắt nói: "Đại thánh đi cứu, sau đó liền gặp được hoàng thượng.”

Bì Bì tiếp lời: "Còn có Gia Cát Nượng!”



Đường Đường nói: "Còn có bạch nương tử!”

“Còn có bảo ngọc!”

"Còn có đại não rìu."

“......”

Nam Tương lúc này mới phát hiện hai đứa nhỏ nghe hết tứ đại danh tác cộng thêm 《Bạch Xà truyện》, chỉ nhớ kỹ mấy nhân vật, cho nên nấu thành một nồi lẩu thập cẩm.

Cô cũng không quấy rầy hai đứa nhỏ, mỉm cười lắng nghe giọng sữa ngọng nghịu của hai bé con, cô thỉnh thoảng cắm một vài câu, hướng dẫn hai bé nói tiếp, cho đến khi mí mắt của hai bé bắt đầu đánh nhau, cô mới ôm hai bé nhẹ giọng kể một ít câu chuyện nhỏ.

Đợi đến khi Bì Bì Đường Đường ngủ, cô chậm rãi rời giường, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, lấy giấy bút trong túi vải ra, nằm sấp ở mép giường, bắt đầu vẽ váy cho cô Dương, trước tiên vẽ một hình dáng.

Suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết phải sửa như thế nào, liền làm trước một đôi giày xăng đan vải, sau đó tiếp tục vẽ, mãi cho đến đêm khuya, cô có chút buồn ngủ, mới dập tắt nhang muỗi, nhang muỗi dư lại, tối mai có thể dùng tiếp.

Lúc này cô mới thu dọn một chút, chui vào trong mùng, thổi tắt đèn dầu hỏa, nhắm mắt lại, dựa gần Bì Bì Đường Đường đi vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra, trời đã sáng, không nhìn thấy Bì Bì Đường Đường, cô vội vàng ngồi dậy, nghe thấy có âm thang vang lên ở cửa nhà chính, quay đầu nhìn, Bì Bì Đường Đường đang nhón chân nhỏ đẩy cửa.

Cô thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Hai đứa đang làm gì đó?”

Bì Bì nói, "Lấy giày giày.”

Hôm qua giày xăng đan vải của Bì Bì Đường Đường bị bẩn, Nam Tương buổi tối đã giặt sạch, phơi ở bên ngoài, cô xuống giường hỏi: "Sao hai đứa con không gọi mẹ?”

Đường Đường nói: "Mẹ cục khổ! Anh trai nói, để mẹ ngủ nhiều chút.”

Nam Tương nghe thấy ấm áp trong lòng, nói: "Bì Bì Đường Đường thật có lòng, nhưng mà, lần sau có chuyện, mặc kệ mẹ đang làm gì, đều phải nói với mẹ, nếu không, mẹ không nhìn thấy các con, sẽ lo lắng.”

Bì Bì Đường Đường gật đầu.

Nam Tương mở cửa phòng ra, đưa giày cho Bì Bì Đường Đường, để hai bé tự mang, trong khi đó cô đánh răng rửa mặt làm bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, cô đẩy Bì Bì Đường Đường tới huyện thành, nghĩ đến đế giày bọt biển trong tiệm sắp hết, cô dùng mười đồng mua một bao đế giày bọt biển lớn, quyết định làm nhiều giày xăng đan vải hơn, kế tiếp chẳng những bắt được khách như cô Dương, còn phải khai thác càng nhiều khách, nghĩ như vậy, bỗng nhiên Bì Bì vui vẻ gọi: "Dì!”

Ai cơ?