Chương 48: Đặt Trước

"Cảm giác đặc biệt tốt, đi đường làm việc đều rất nhẹ nhàng." Cô Dương cố ý duỗi chân ra, cô vốn lớn lên xinh đẹp, làn da trắng nõn, mu bàn chân trắng mịn cùng giày xăng đan vải phối hợp làm nổi bật lẫn nhau, chẳng những có vẻ chân cô đẹp, mà còn khiến giày xăng đan vải có vẻ nhẹ nhàng thuận tiện.

Chị mập ở một bên nháy mắt nhìn đến ngây người, cô cho rằng giày xăng đan vải chính là đơn giản trẻ con như trên chân Bì Bì Đường Đường.

Không nghĩ tới còn có thể làm ra đa dạng như này, thật sự đẹp hơn giày xăng đan cao su nhiều, hơn nữa do dùng vải nên sẽ không bị cộm chân.

Cô lập tức có hứng thú, nhìn chằm chằm vào đôi giày xăng đan vải của cô Dương.

Cô Dương tiếp tục nói chuyện với Nam Tương.

Nam Tương nói: "Cô Dương, giày của các cô tôi đã làm xong rồi, có điều, bây giờ tôi có một vị khách đến trước, tôi chiêu đãi cô ấy trước, tôi sẽ lập tức lấy giày cho cô ngay.”

Cô Dương mỉm cười nói, "Được, cô cứ bận trước đi.”

Nam Tương nhìn về phía chị mập, phát hiện chị mập còn nhìn chằm chằm chân cô Dương: "Chị mập, chị mập." Nam Tương liên tục gọi ba bốn tiếng.

Chị mập hoàn hồn: "A, Nam Tương.”

Nam Tương chỉ vào giày xăng đan vải trên kệ nói: "Chị xem.”

Chị mập nhìn bốn đôi giày xăng đan vải trên kệ, nháy mắt kinh ngạc.

Hóa ra mảnh vải và đế bọt biển có thể làm thành nhiều phong cách giày xăng đan vải như vậy.

Có giày xăng đan vải màu đen khiêm tốn, có màu xanh đen thần bí, có hoa nhỏ nhẹ nhàng, có màu đỏ vui vẻ, sau đó Nam Tương và Uông thị lại lấy ra giày màu vàng nhạt, màu đỏ tía vân vân.

Cô nhìn đến hoa mắt: "Nhiều quá vậy.”

Nam Tương nói: "Nếu chị thích, thì mang thử xem sao.”

Chị mập ngo ngoe rục rịch.

Cô Dương thấy thế xúi giục ở bên cạnh: "Thử một lần đi, mang vào vừa mát mẻ vừa thoải mái.”

Bạn cô Dương phụ họa: "Đúng đó, lại còn đẹp nữa.”

Cô Dương gật đầu: "Không sai.”

Nam Tương liếc mắt nhìn giày của chị mập nói: "Chị mập, chị hẳn là mang giày số 38 đi, vừa hay, tiệm em làm có số 38.”



"Sao em biết chị mang giày số 38?" Chị mập ngạc nhiên.

"Tụi em làm quần áo giày mà... Nhìn nhiều sẽ biết.”

"Được, vậy chị thử xem." Chị mập rốt cuộc nhịn không được.

"Được." Nam Tương lấy một đôi giày cho chị mập.

Chị mập thay liền ở bên cạnh, cô cởi giày vải, mang giày xăng đan vải vào, hai chân được giải phóng, nháy mắt cảm thấy mát mẻ thoải mái vô cùng, cô lại cố ý đi vài bước, hoàn toàn không có dấu hiệu cộm chân, đôi giày xăng đan này thật sự quá thoải mái quá đẹp mắt.

Nam Tương hỏi: "Thế nào?”

Cô Dương nói: "Mang rất thoải mái đúng không.”

Chị mập gật gật đầu.

Cô Dương nói: "Tôi chính là dùng thấy thoải mái, mới muốn mua, Nam Tương.”

Nam Tương quay đầu nhìn cô Dương.

Cô Dương nói: "Tôi sẽ mua thêm mấy đôi giày nữa.”

Nam Tương sảng khoái nói: "Có thể.”

Cô Dương cười nói: "Giày đưa tặng bạn bè, hai ngày sau tôi sẽ đi huyện thành gặp bạn, đang không biết nên mua quà gì tặng họ, vừa lúc có giày xăng đan vải cũng khá đẹp, tôi quyết định tặng bọn họ mỗi người một đôi.”

"Được thôi, cô muốn đặt mấy đôi, số bao nhiêu?"

"Tám đôi, hai đôi số 36, bốn đôi số 37, còn có hai đôi số 38." Cô Dương vừa nghĩ vừa nói.

"Có thể." Nam Tương sảng khoái đáp ứng.

"Nam Tương." Chị mập vội vàng xen vào.

Nam Tương quay đầu nhìn chị mập hỏi: "Chị mập, chuyện gì?”

"Các cô ấy đã đặt trước ba đôi?" Ý chị mập là chỉ cô Dương.

"Đúng." Nam Tương gật đầu.

"Bây giờ lại mua tám đôi?"



"Ừm."

"Vậy em còn giày ở đây không?" Chị mập hỏi.

"Đã hết rồi, nhưng có thể làm tiếp."

Chị mập suy nghĩ, nói: "Vậy chị cũng đặt trước.”

Nam Tương khó hiểu hỏi: "Chị đặt giày làm gì?”

"Để bán nha."

Nam Tương giật mình: "Chị muốn bán giày à?”

Chị mập tự nhiên nói: "Ừm.”

"Không phải nhà chị mở cửa hàng tiêu thụ ở huyện Đông Hóa sao?" Trong lúc Nam Tương và chị mập nói chuyện phiếm, biết được một chút thông tin của chị mập.

Chị mập gật đầu: "Đúng vậy, chị là người huyện Nam Hóa, gả đến huyện Đông Hóa, hiện tại mở cửa hàng tiêu thụ ở huyện Đông Hóa, chị cảm thấy em làm giày khá tốt, nên muốn mang đến huyện Đông Hóa bán thử." Chủ yếu là chị mập nhìn nhóm cô Dương thích những đôi giày xăng đan vải này như vậy, cô ngửi thấy cơ hội kinh doanh, mà đã vậy cô nhất định phải thử một lần.

Không đợi Nam Tương nói chuyện, cô Dương mở miệng nói: "Có thể, dù sao tôi chưa từng thấy loại giày xăng đan vải Nam Tương làm này ở nơi khác, huyện Đông Hóa chắc chắn cũng không có, lấy đi bán ở huyện Đông Hóa, nói không chừng có thể kiếm thêm chút tiền.”

"Không sai không sai." Chị mập liên tục gật đầu.

Nam Tương suy nghĩ, cảm thấy không tồi nói: "Chị muốn đặt bao nhiêu đôi giày?”

"Hai mươi đôi."

Nam Tương gật đầu nói: "Được, chỉ là, hai mươi đôi thì chị phải chờ một chút.”

Chị mập vội vàng nói: "Không được, chiều mai chị phải về rồi.”

Nam Tương suy nghĩ, nói: "Vậy cũng được, sáng mai, chị đến lấy giày được không?”

Chị mập nói, "Có thể.”

"Chúng ta cứ quyết định như vậy đi."

"Được." Chị mập liên tục gật đầu.