Chương 11: Đạo Văn

Nguyễn Ân gật đầu, thở dài.

"Nhưng không phải cách đây không lâu cậu vừa trả tiền thuê nhà một năm sau?Ngôi nhà đó có vẫn đề gì à?"

Nguyễn Ân lắc đầu không nói gì thêm, cô không muốn phô trương cuộc hôn nhân của mình, nhất là đối tượng kết hôn lại là Cố Tư Mặc.

Phương Gia Vân nhìn vẻ mặt Nguyễn Ân, sau đó lại nghĩ đến gia cảnh của cô, đang định nói vài câu an ủi thì bị cắt ngang.

"Ồ, chỉ là một năm tiền thuê nhà thôi, so với hai hộp kẹo này thì không nhiều đâu." Lời nói ác độc vừa dứt, người nói đã đứng trước bàn Nguyễn Ân.

Đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc túi xách trên tay cô ta, không có họa tiết cầu kì, chỉ nhìn thoáng qua có thể thấy tên nhãn hiệu, giá thị trường chưa đến hai nghìn, vốn được coi là chiếc túi tương đối đắt tiền trong mắt những sinh viên đại học bình thường.

Cô nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô ta. Vâng, kĩ năng trang điểm đã được cải thiện.

nguyễn Ân đã bình luận như vậy.

Bộ đồ của Nguyễn Ân và Phương Gia Vân có vẻ hơi kém so với người mặc bộ đồ"chói lóa" trước mặt.

Phương Gia Vân cảm nhận người chói lóa quá mức liền cảm thấy buồn nôn, đứng dậy,khoanh tay mỉa mai nói: "Này, không khí chua ngoa từ đâu ra vậy~"



Đàm Thiến rất khó chịu khi nhìn thấy Nguyễn Ân vẫn ngồi đó không hề để ý đến cô, còn Phương Gia Vân thì nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

"Tôi nói sai chỗ nào, tôi chỉ là sinh viên bình thường làm sao so sánh với người khác được~"

"Giống như chiếc túi của tôi vậy, tôi chỉ sẵn sàng mua nó sau khi nhận được tiền thưởng của trường." Đàm Thiến lấy chiếc túi vẫy nó trước mặt hai người.

Đàm Thiến vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Nguyễn Ân, nhưng lại không nhìn thấy biểu tình mình muốn thấy.

"Đàm thiến lần trước trong cuộc thi do trường tổ chức, cậu có lấy được tiền không?" Một học sinh khác chưa rời đi nghe bọn họ nói chuyện, hâm mộ hỏi.

"Đàm Thiến tôi thực sự rất hâm mộ cậu, cậu thật sự rất tuyệt vời!" bạn cùng lớp nói. Nguyễn Ân tuy đứng đầu lớp nhưng ngay cả cuộc thi mĩ thuật do trường tổ chức cũng cảm thấy khó khăn và rút lui giữa chừng, có lẽ chỉ thích hợp học tập.

Phương Gia Vân nghe hai người trước mặt khoe khoang, tâng bốc nhau, không khỏi kiêu ngạo nói: "Chỉ là giải thưởng đạo nhạc thôi, có gì mà khoe khoang."

Trong mắt Đàm Thiến không có chút sợ hãi nào, kiêu ngạo nói: "Cô có bằng chứng gì không?"

Đây rõ ràng là một sự khıêυ khí©h!

Phương Gia Vân dậm chân giận dữ nhưng có bằng chứng cũng vô ích. Trước đó, cô và Nguyễn Ân gửi bằng chứng đến văn phòng chịu trách nhiệm tổ chức cuộc thi nhưng lại bị đuổi về, sau khi tra hỏi mới biết trong văn phòng có một tiền bối là bạn trai Đàm Thiến.



Nguyễn Ân lúc này không muốn nghe thấy bọn họ ồn ào, cô ngẩng đầu nhìn Đàm Thiến có vẻ xa cách nói: "Trường học đã thông báo trên mạng chưa?"

Đàm Thiến không biết vì sao đột nhiên Nguyễn Ân lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn kiêu ngạo trả lời: "Đó là đương nhiên." Nhưng cũng không ngăn cản Đàm Thiến khoe giải thưởng. Rốt cuộc thì cô đã cướp được đồ từ Nguyễn Ân.

Nguyễn Ân gật đầu: "Vậy thì tốt." Sau khi bị bác bỏ, Nguyễn Ân rút lui khỏi cuộc thi, không để ý đến diễn biến của cuộc thi, nếu không phải Đàm Thiến nhắc nhở, cô suýt thì quên mất.

"Vân Vân, chúng ta đi thôi?" Nguyễn Ân ôm cặp đứng dậy, hỏi Phương Gia Vân bên cạnh.

Phương Gia Vân có chút bối rối trước câu hỏi đột ngột của Nguyễn Ân, nhưng cô cũng không muốn nói chuyện lâu với Đàm Thiến nên nhanh chóng cầm đồ: "đi thôi".

Đàm Thiến và bạn cùng lớp đó rất ngạc nhiên khi Nguyễn Ân đột ngột kết thúc chủ đề.

"Đàm Thiến, Nguyễn Ân có ý gì?"

Đàm Thiến nhìn theo bóng lưng Nguyễn Ân, sự ghen tị trong mắt gần như biến dạng khuôn mặt.

Nguyễn Ân vừa bước tới cửa đột nhiên quay lại nhìn Đàm Thiến vẫn đứng đó, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Đàm Thiến sửng sốt khi chạm mắt với Nguyễn Ân, nghĩ đến khi cô gần như không nhìn thấy Nguyễn Ân và Phương Gia Vân nữa, trong lòng cô có chút hoảng sợ dâng lên.