Chương 3: Sự Thúc Đẩy Của Số Phận

Nguyễn Ân biết rằng dì cô không thích cô, anh họ là một tên khốn nạn và chú cô là một người không quen biết. Nhưng không ngờ bọn họ còn dám lấy tiền cứu mạng của bà ngoại!

Nguyễn Ân trong lòng tức giận, tính toán số tiền trong thẻ của mình không thể trả đủ viện phí, khi cô chuẩn bị trả tiền thì mới biết Cố Tư Mặc đã giúp đỡ phí chữa bệnh cho bà.

Nguyễn Ân đang tính xem mình nợ Cố Tư Mặc bao nhiêu tiền, Cố Tư Mặc đang trò chuyện bà ngoại, khi cô tỉnh táo lại thì bà nội đã kể chuyện cho cháu rể!

Bà tha thiết nói với Cố Tư Mặc: "cháu gái của bà cuộc sống nó không tốt lắm, cha mẹ nó mất sớm, khi tôi đưa con bé về nhà nó mới 5 tuổi nó không khóc hay khó chịu, nó rất hiểu chuyện"

"Là lỗi của tôi khi con bé còn nhỏ đã phải tự mình kiếm tiền đi học. tôi không biết sau này tôi phải đối mặt Trân Trân như thế nào". Trân Trân chỉ mẹ của Nguyễn Ân, Tang Trân.

Nguyễn Ân làm sao có thể để bà tiếp tục nói những lời như vậy, bà trừng mắt nhìn cô khi bị cắt ngang.

Bà tiếp tục năm nay Cố Tư Mặc nói: "may mắn thay, con đã xuất hiện."

"Con hứa sau này con sẽ chăm sóc Ân Ân", Cố Tư Mặc trả lời.

Điều này khiến Nguyễn Ân thật sự không ngờ tới là Cố Tư Mặc đã hứa trước mặt bà nội, nguyễn Ân người đã biết trước kết cục nhìn Cố Tư Mặc bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nguyễn Ân sẽ không cam chịu kết hôn với Cố Tư Mặc thẳng thắn nói: "yên tâm, một thời gian nữa tôi sẽ lập giấy nợ, trong vòng 2 năm nhất định sẽ trả hết nợ! chuyện kết hôn là chuyện không thể".

Đối mặt với lời nói của Nguyễn Ân, Cố Tư Mặc chưa kịp nói gì thì bà đã bắt đầu khóc.

"Hôn ước đã được quyết định khi bố mẹ con còn sống. Nếu bây giờ con từ chối, con thực sự muốn bà sau này xấu hổ khi gặp lại bố mẹ con sao?"

"Bà biết thân xác này chỉ sống được 2 tháng, bà chỉ muốn nhìn thấy cháu hạnh phúc có thể nhìn thấy cháu có người để dựa vào trước khi chết. Nếu cháu không chịu, bà bây giờ cũng có thể chết đi."

Nguyễn Ân kiếp trước cũng chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ, kiếp này thì cha mẹ chết sớm, sau này được bà nuôi dưỡng và bảo vệ.

Cô thật sự đã bị tình cảm chi phối mà đồng ý với bà.

Chờ đến lượt trong Cục Dân Chính.



"Số 24,số 24?số 24!"

Các nhân viên phía trước hét lên số thứ tự ba lần.

Cố Tư Mặc hơi cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh đang nắm tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên kiềm chế nói:" Nhân Ân, đến lượt chúng ta."

Nguyễn Ân hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn về phía trước, sau đó ngượng ngùng liếc nhìn người bên cạnh, quay mặt đi, vô thức dùng tay nắm lấy vạt váy mình, sau đó buông ra như đã quyết định, hít sâu một hơi, giống như đi đến pháp trường: "Đi thôi!"

Nhân viên nhìn đôi nam nữ rất hợp nhau, theo quy trình hỏi: "Cố Tư Mặc và Nguyễn Ân?"

"Đúng"

Nguyễn Ân đã thu tay về, hai tay "đấu tranh" với nhau, bản thân thật sự muốn gả cho hắn sao?

Nguyễn Ân nhìn Cố Tư Mặc, người cao hơn cô ngay cả khi ngồi, cô cũng tình cờ nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của anh nhìn cô, như thể đang nhìn một báu vật trân quý.

Nếu không biết sự thật, chắc chắn bạn sẽ cho rằng hai người họ thực sự yêu nhau.

Trên thực tế, cả hai chỉ gặp nhau có ba lần.

Lần đầu tiên là anh giúp anh họ của cô trả tiền cho kẻ vay nặng lãi và kể cho chú dì về hôn ước lúc sơ sinh của họ.

Lần thứ hai là ở bệnh viện, trước giường bà ngoại, bà hy vọng cô có thể kết hôn mới nhắm mắt.

Lần thứ ba là bây giờ, hai người trực tiếp kết hôn, chính là hôn nhân chớp nhoáng!

Nguyễn Ân giật giật khóe môi, quay đầu lại, đáp: "ừ."

Cả hai đã bàn giao tất cả giấy chứng nhận kết hôn cần thiết cho nhân viên và làm theo đúng quy trình, cả hai nhanh chóng có được giấy chứng nhận kết hôn.

Hai người đang cầm cuốn số đỏ của mình cách nhau một mét ,nếu không có cuốn sổ trên tay chắc không ai nghĩ họ đến đây để đăng kí kết hôn.



Nguyễn Ân gấp giấy đăng kí kết hôn trong ví lại, ngước nhìn bóng dáng cao gầy thẳng tắp trước mặt, từ dáng người có thể thấy người này có bao nhiêu tuấn tú.

Đây là chồng của cô trong hai năm tới ,Cố Tư Mặc, chủ tịch tập đoàn Cố thị.

Còn cô chỉ là sinh viên năm hai bình thường, gia cảnh càng bình thường hơn.

Vẻ ngoài cả hai rất hợp nhau, nhưng bối cảnh gia đình lại trái ngược với nhau.

Ân Ân, Ân Ân? Cố Tư Mặc quay lại, nhìn thấy Nguyễn Ân đang nhìn mình say mê.

Nguyễn Ân từ trong suy nghĩ quay lại: Hả?"

"Cô có muốn chụp ảnh làm kỉ niệm không?" Cố Tư Mặc hỏi, chỉ vào tấm biển "Văn phòng chụp ảnh kỉ niệm kết hôn" trên cửa.

Tuy Nguyễn Ân biết cuộc hôn nhân này không kéo dài được bao lâu, hơn nữ hai người cũng không thực sự yêu nhau, chỉ vì lý do gia đình mà thôi, chụp ảnh kỉ niệm kết hôn dường như vô nghĩa.

Tuy nhiên, lần đầu kết hôn trong đời, làm sao không chụp được những bức ảnh làm kỉ niệm nhỉ?

"Được rồi, nhìn đây! Cô dâu tiến lại gần chú rể, chú rể ôm cô dâu từ phía sau. Được rồi, bấm!"

Nguyễn Ân cầm bức ảnh, trên đó cô cười xấu hổ, Cố Tư Mặc lại cười vui vẻ, giống như chú

rể.

Nguyễn Ân thở dài, cất bức ảnh đi, hy vọng sau này Cố Tư Mặc sẽ nghĩ đến cô nhiều hơn, không gϊếŧ cô.

Cố Tư Mặc tựa hồ như thất cô đang suy nghĩ cái gì: "Đang suy nghĩ cái gì?"

Thoạt nhìn hai người rất quen thuộc nhưng thực ra gặp nhau ít đến mức đếm trên đầu ngón tay.

"Tôi đang nghĩ anh sẽ gϊếŧ tôi!"